Biết mình chỉ có thể tốn công vô ích, Diệp Ly Lạc nhìn về phía xa. Nàng nhấc váy lên chạy hết tốc lực về phía cung Thái Cực. Nhất định phụ hoàng sẽ có cách giải quyết chuyện này.
"Aaaa..." Không để ý Diệp Ly Lạc dẫm phải chính chân váy của mình, ngã bịch xuống đất. Một thân nàng chật vật nhen nhuốc. Khi vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nàng hoảng sợ hét toáng lên.
Là một thi thể thái giám. Lúc này Diệp Ly Lạc mới để ý xung quanh còn rất nhiều thi thể nằm la liệt khác, máu tươi nhiễm đỏ cả bông hoa hồng bạch, cảnh tượng giống như địa ngục trần gian.
Thật đáng sợ! Nàng run rẩy, không khống chế được sự sợ hãi bật khóc.
Diệp Ly Lạc lại đứng lên tiếp tục chạy, nàng cố gắng không nhìn những thi thể xung quanh mà tập trung phía trước. Nhưng cả người vẫn còn run rẩy kịch liệt, nước mắt vẫn chảy dài.
Cung Thái Cực.
Bình thường cung Thái Cực có rất nhiều người bảo vệ nhưng hôm nay lại chẳng thấy một ai, trông đêm đen càng trở lên dọa người. Nhưng Diệp Ly Lạc vẫn có thể nghe thấy tiếng người bên trong, điều đó đã vực dậy tinh thần nàng.
Chẳng phải lần đầu vào cũng Thái Cực mà gần như mỗi ngày nàng đều đến đây vì vậy có thể dễ dàng xác định lối đi chính xác.
"Ngươi dám ra tay với ta sao?" Giọng nói phẫn nộ của nam nhân trung niêm vang lên trong không gian.
Diệp Ly Lạc đứng ngoài cửa nhưng vừa nghe đã nhận ra đây chính là giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-mot-kiep-chi-thuong-mot-nguoi/2713013/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.