Sau khi đã thích ứng được với ánh mặt trời chói mắt, thấy rõ người ở trước mắt, hai chân Du Nhi liền mềm nhũn, phịch một tiếng quỳ xuống.
“Thái…Thái tử…điện hạ…”
Người đang đứng trước mặt chúng ta lúc này, thân hình cao lớn, khoác áo bào trắng như tuyết, tư thế nhanh nhen tuyệt vời dưới ánh mặt trời, gương mặt như quan ngọc thoát tục không nhuốm bụi trần, đặc biệt là đôi mắt sáng như sao, phảng phất trầm lặng như mặt hồ, khóe miệng hắn hơi nhếch lên mỉm cười, cả người tỏa ra khí chất ôn nhu như ngọc.
Hắn, chính là Thái tử đương triều – Bùi Nguyên Tu.
Du Nhi quỳ gối một bên đang run rẩy không ngừng, không biết hắn đã đứng ở bên ngoài bao lâu, đã nghe được những gì, những lời mà Du Nhi vừa nói có chết 10 lần cũng không đủ!
Nghe tới đây, ta cũng bắt đầu căng thẳng.
Chúng ta cứ quỳ trên mặt đất như vậy, nghe tiếng bước chân lại gần, thấy một tà áo dài tuyết trắng chậm rãi xuất hiện trước mắt, sau đó là một giọng nói ôn hòa vang lên trên đỉnh đầu,”Đứng lên đi.”
Ta đỡ lấy Du Nhi, chậm rãi đứng lên.
Bùi Nguyên Tu nhìn Du Nhi đang run rẩy, “Ngươi tên là gì?”
“Nô..Nô tỳ tên là Du Nhi.”
“Du Nhi? Hình như ngươi không phải là cung nữ của Nội Tàng Các?”
Ta liếc mắt nhìn hắn một cái nói, “Là Du Nhi tới giúp nô tỳ sửa sang Nội Tàng Các, hiện tại đã xong việc rồi, Du Nhi, ngươi nên trở về đi.”
Nói xong ta liền lén lút nhéo nàng ta một cái, Du Nhi liền hiểu ý,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/219441/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.