Chương trước
Chương sau
Mộ Hoa nhìn ta, sắc mặt một chút cũng không tốt, Mạc Thiết Y đứng cạnh nàng gương mặt lạnh lẽo, ho một tiếng, nói: "Tối hôm đó ngài ấy đã bị người đưa đi, có điều ngài ấy có để lại lời dặn, bảo chúng ta sáng sớm hôm nay tới Thượng Dương Cung giúp đỡ, chính ngài ấy có chuyện khác cần làm."
"Vậy sao?"
Ta nhíu mày, ngày đó ta đem tất cả những gì xảy ra trong hoàng cung kể với Hoàng Thiên Bá, hắn cũng đồng ý sẽ nghĩ cách, chỉ là, để Mộ Hoa tới Thượng Dương Cung, còn hắn lại đi đâu?
Có điều, Mộ Hoa có thể tới, đã là rất tốt.
Trước mắt, Bùi Nguyên Hạo phải đối mặt với mấy vấn đề, Hoàng Thượng bệnh tình không rõ, đơn thuốc lại nằm trong tay Hoàng Hậu, nhưng Mộ Hoa là thần y, vừa nhìn liền rõ, chỉ cần có thể để nàng bắt mạch cho Hoàng Thượng, có lẽ chuyện này liền trở nên dễ dàng.
Mộ Hoa quay đầu, nói với Bùi Nguyên Hạo: "Ta nghe nói bệnh tình của hoàng đế rất kỳ lạ, có thể để ta nhìn xem trước không?"
Bùi Nguyên Hạo nhíu mày: "Hoàng Thượng không phải người ai muốn gặp cũng được."
Lời này là thật, đừng nói tùy tiện dẫn một đại phu vào bắt mạch cho Hoàng Thượng, cho dù là cung nữ thái giám trong cung, cũng không thể tùy tiện vào Vĩnh Hòa Cung.
Vấn đề là như thế.
Ngay thời điểm mọi người mặt mày ủ rũ, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, sau đó, cánh cửa khép hờ bị đẩy ra, mọi người đều kinh ngạc, ngẩng đầu liền thấy Dương Vân Huy thở hổn hển chạy tới: "Tam câ!"
Hắn không phải nên đi bàn giao việc phòng vệ Cửu Môn sao? Sao đột nhiên lại quay về?
Dương Vân Huy nhìn chúng ta, dường như không quá ngoài ý muốn. Hắn đi đến trước mặt Bùi Nguyên Hạo, nói: "Đã xảy ra chuyện. Tề Vương ở giáo trường đột nhiên hộc máu, hôn mê bất tỉnh."
Cái gì? Bùi Nguyên Hạo hộc máu hôn mê?
Ta chấn động, theo bản năng nhìn hắn: "Sao lại thế? Tề Vương điện hạ sao lại..."
Còn chưa dứt lời, Bùi Nguyên Hạo đã lạnh lùng trừng mắt nhìn ta, ánh mắt hắn rất lạnh, người xem trong lòng đều nhịn không được rét run, ta theo bản năng mà nuốt câu kế tiếp vào.
Hắn vẫn vô cùng trấn định, hỏi: "Hiện tại người ở đâu?"
Nhìn hắn như vậy, ta lập tức hoàn hồn, dù sao cũng ở trong cung năm năm, lời mọi người nói trước nay chỉ có ba phần, giữ lại bảy phần đường sống. Ngày đó ở Thái Sư phủ, Bùi Nguyên Hạo và Dương Vân Huy đều ở đó, Nam Cung Ly Châu nói chuyện khó tránh sẽ che lấp một chút.
Cho nên, Bùi Nguyên Phong "chỉ nhiễm phong hàn", "không nghiêm trọng lắm", xem ra không hề đơn giản.
Nếu không, hôm nay sao hắn lại đột nhiên hộc máu hôn mê ở giáo trường?
Chỉ là... Thân thể hắn trước nay luôn tốt, sao lại đột nhiên sinh bệnh, hơn nữa bệnh tình còn nghiêm trọng nhưu vậy?
Ta nhất thời tâm loạn như ma, nghe Dương Vân Huy nói: "Hiện đang ở Vân Vương phủ."
"Sao lại ở chỗ lão Tứ?"
"Hôm nay Tứ điện hạ cũng tới giáo trường, vì Tề Vương đột nhiên hôn mê, mà Vân Vương phủ gần giáo trường nhất, cho nên liền đưa Tề Vương điện hạ tới Vân Vương phủ chẩn trị, hiện tại tất cả các thái y đều ở đó."
"Thì ra là vậy."
Bùi Nguyên Hạo gật đầu, đột nhiên như nhớ tới gì đó, quay đầu nhìn bọn người Mộ Hoa, khóe miệng cong lên cười như không cười.
Mộ Hoa nhìn hắn, thần sắc thể hiện đã hiểu.
Sau một lúc lâu, Bùi Nguyên Hạo mới cười nói: "Xem ra, các ngươi tới đúng lúc rồi."
Ta sửng sốt, lập tức ý thức được. Hoàng Thiên Bá kêu Mộ Hoa sáng sớm hôm nay tới Thượng Dương Cung, chẳng lẽ vì hôm đó hắn cũng ở thái sư phủ, nghe được lời Nam Cung Ly Châu nói, cho nên sớm đã đoán được sẽ có ngày này?
Nếu Mộ Hoa có thể chữa khỏi cho Tề Vương, như vậy muốn tiến cung gặp Hoàng Thượng không phải việc khó!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.