"..."
Ta chú ý tới thời điểm hắn nói lời này, ánh mắt phá lệ sắc bén, lập tức nhớ tới chuyện hôm đó, Dương Vân Huy từng nói, Thượng Dương Cung có nội gián, chỉ sợ bên này thật sự có người đã âm thầm tư thông với Ân Hoàng Hậu, mà hắn... Có phải vẫn còn hoài nghi ta không.
Ta cắn răng: "Trừ ngài, không ai cả."
"Vậy sao?" Hắn nhíu mày, biểu cảm mang theo ý cười như có như không, "Ngay cả y, cũng không nói?"
Y? Hắn nói, là Bùi Nguyên Tu?
Nghĩ tới người kia, lòng ta nhịn không được mà khó chịu, nói câu thơ này với Bùi Nguyên Hạo, đồng nghĩa với việc ta phản bội sự tín nhiệm của y, nhưng giữa bọn họ, ta luôn phải đưa ra sự lựa chọn, mà lựa chọn Bùi Nguyên Hạo cũng không phải ta, mà là đương kim thiên tử.
"Không có, nô tỳ thật sự chưa kể với bất kỳ ai."
Bùi Nguyên Hạo trầm mặc nhìn ta, ta không thể trốn, lưng dựa vào cửa mặc cho hắn nhìn, qua hồi lâu, hắn rốt cuộc cũng chậm rãi buông ta ra, vừa lui vừa nói: "Tốt lắm, Nhạc Thanh Anh, chỉ cần ngươi an phận giúp ta, chờ đại sự thành công..." Hắn cúi đầu nhìn ta, "Bổn cung sẽ cho ngươi, được như ý nguyện!"
Dứt lời, hắn cười lạnh, xoay người rời đi.
Có lẽ vì thân thể vừa kề sát đã rời đi, một trận hàn khí lập tức đánh úp, ta giật mình, đột nhiên cảm thấy có luồng khí lạnh chui thẳng vào trái tim.
Hắn, thật sự đồng ý với ta...
.............................
Không biết có phải vì đã nói câu thơ kia với Bùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/1132175/chuong-268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.