Hoàng Thiên Bá nhìn ta, khẽ cười: "Vì sao ngươi không trực tiếp hỏi, ta có nguyện ý giúp hắn hay không?"
"Không." Ta lắc đầu, "Ta biết người ngài muốn theo trước nay không phải chỉ một, mà là rất nhiều người, chuyện vừa mới xảy ra hôm nay, ta càng rõ ràng, nếu ngài không ủng hộ thể chế này, cho dù thật sự ngài đang ở trong đó, ngài cũng không có cách nào an tâm làm việc, cho nên, Thanh Anh không hi vọng ngài miễn cưỡng chính mình."
Hoàng Thiên Bá mỉm cười, đứng dậy, đến bên cửa sổ nhìn chiều hôm nặng nề buông xuống, nói: "Kỳ thật, một tốt xấu của thể chế không phải thứ chúng ta có thể nhìn ra được, phải thật sự đặt mình trong đó. Ngươi và ta đều không phải thánh hiền, chỉ có thể nhìn được những gì mắt thấy, chờ đợi tương lai đang đến."
"Như vậy, ngài chờ đợi cái gì?"
"Ta chờ đợi, nếu hắn thật sự bước lên đế vị, có thể khiến thiên hạ bá tánh có được ngày tháng thái bình."
Lời này, chất phác đơn giản, nhưng mỗi một chữ đều phải trải qua phấn đấu không ngừng của mấy thế hệ, tắm máu giao tranh.
Ta yên lặng ngồi một chỗ, rất lâu cũng không nói chuyện, mà Hoàng Thiên Bá đã xoay người đi đến trước, ngồi xổm xuống, hỏi: "Thanh Anh, ngươi chờ đợi cái gì?"
"Ta?" Ta nghĩ nghĩ, cười đáp: "Ta không thông tuệ như ngài, chẳng qua chỉ là một tiểu nữ nhân ích kỷ, cho dù ở loại thế, ta cũng chỉ cầu bản thân được hạnh phúc."
Hoàng Thiên Bá cũng cười: "Nếu ngươi thật sự có thể thẳng thắn, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/1132171/chuong-264.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.