Ta cười lạnh: "Các ngươi không phải lời lẽ chính nghĩa chửi rủa triều đình năm đó tàn sát bá tánh trong thành Dương Châu, thủ đoạn tàn nhẫn sao? Nhưng triều đình tàn nhẫn như vậy, làm quan đến già có thể cáo lão hồi hương, chưa từng nghe nói triều đình sẽ tịch thu nhà cửa của họ, ngay cả thân phận thấp kém nhất như cung nữ trong cung, làm việc bốn năm năm chờ đến đại xá, cũng chưa từng nghe nói bọn họ phải thay da đổi thịt mới được rời đi, nhưng các ngươi..."
Ta nhìn gã: "Vừa rồi luôn miệng nói Hoàng gia từng lập công lao hãn mã, hiện tại chỉ vì ngài ấy muốn rời khỏi mà đánh gãy gân tay gân chân của ngài ấy! Thủ đoạn của các ngươi còn tàn nhẫn hơn triều đình, há có tư cách mối thù dân chúng Dương Châu bị tàn sát năm đó, cho dù các ngươi thành công, lật đổ hoàng tộc, kẻ ngồi lên vị trí tối thượng kia cũng sẽ thảo gian nhân mạng, mặc kệ sống chết của thuộc hạ!"
"Ngươi..." Kẻ dẫn đầu giận dữ chỉ vào ta muốn mắng, nhưng vừa mở miệng lại không biết nói gì, đôi mắt nghẹn đến đỏ bừng, "Ngươi..."
"Người, ai cũng có suy nghĩ của riêng mình, không nên vì thể chế gì đó mà thuận theo ý của các ngươi, nếu thật là như vậy, các ngươi chẳng qua cũng chỉ là công cụ giết người. Hoàng gia không phải phản đồ, ngài ấy chỉ là phản khác thể chế mình không ủng hộ, ngài ấy là người có tấm lòng rộng lớn, người như vậy nếu thật sự bị các ngươi gây thương tích, bị các ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/1132170/chuong-263.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.