Chương trước
Chương sau
aChương 82: Xuất cung
‘’Cái gì?’’
Ta kinh ngạc, trong lòng đột nhiên xuất hiện một tia sáng, theo bản năng quay đầu, liền thấy Bùi Nguyên Hạo ngồi trong xe ngựa, bức màn bị gió thổi bay, hắn bình tĩnh như băng lặng, như là một pho tượng không cảm tình.
Là công đạo của hắn?
Ta ở trong cung này đã không có bất cứ thứ gì có thể lo lắng, chỉ có Du Nhi, chỉ có tình nghĩa của nàng là ta không có cách nào dứt bỏ, cho nên hắn dùng Du nhi để kiềm chế ta?
Nếu như ta thật sự xuôi nam mà có bất kỳ hành động gì, chỉ sợ không chỉ là trên danh sách đại xá không có tên nàng, chỉ sợ còn có thể….
Vừa nghĩ đến đây, giống như cả người sôi trào máu ở một khắc này hoàn toàn lạnh thấu, ta vươn ra đầu ngón tay khẽ run rẩy, gắt gao nắm chặt tay mình, Du Nhi thấy dáng vẻ của ta, cực kỳ lo lắng, lại có chút co rúm lại: ‘’Thanh Anh, ngươi… ngươi sẽ trở về, đúng không?’’
‘’…’’
Ngẩng đầu nhìn nàng, Du Nhi lỗ mãng chân chất, chưa từng tội nghiệp như vậy, trong lòng ta chua xót một trận, hít sâu một hơi, miễn cưỡng cười nói: ‘’Du Nhi, không còn sớm nữa, ta phải đi, không thể để bọn họ đều chờ ta.’’
Nói xong, sau cùng ta nhìn nàng một cái, liền xoay người đi lên xe ngựa của Bùi Nguyên Hạo.
Vừa rồi ở bên ngoài ta nhìn thấy chiếc xe ngựa này rất lớn, gỗ nặng được điêu khắc vô cùng tinh xảo, nhưng vào trong lại phát hiện không gian cũng không lớn, không tồi là được bố trí cực kỳ hợp lý.
Bùi Nguyên Hạo nhắm nghiền hai mắt, tà tà dựa vào giường êm ngồi thoải mái, phía dưới là ám cách, bên trong có rượu và thực phẩm, trong thùng xe còn có một bàn nho nhỏ, góc sáng sủa còn có vài cuốn sách, cho dù lặn lội đường xa, ngồi trong xe ngựa như vậy, cũng coi như hưởng thụ rồi.
Ta mò mẫm cẩn thận ngồi xuống đối diện hắn, vừa ngồi xuống, liền nghe thấy xa xa có một tiếng thét to, xe ngựa thoáng lung lay.
Bức màn bay lên, ta liếc thấy Du Nhi với ánh mắt hơi đỏ lên, đứng ở góc tường nhìn ta.
Cửa cung từ từ mở ra, truyền đến tiếng ngân nga, xe người chậm rãi chạy ra ngoài qua cánh cửa rộng lớn, bức tường đỏ kia giống như không có tận cùng, rốt cuộc bị chúng ta vứt ở phía sau, biến mất trong tầm mắt.
Thời gian kế tiếp rất dài, chung quanh đều là yên lặng, bên tai chỉ có tiếng đánh xe vang lên âm thanh đơn độc, trong thùng xe có vẻ càng thêm yên tĩnh.
Bùi Nguyên Hạo, giống như ngủ thiếp đi, từ khi ta lên xe đến giờ, vẫn không có trợn mắt lên.
Nhưng người đàn ông này, cho dù từ từ nhắm hai mắt lại, vẫn có một loại khí tức khiến cho người ta không rét mà run, ta cuộn mình ở trong góc, ôm đầu gối, cẩn thận nhìn khuôn mặt bình tĩnh của hắn.
Ngay lúc ta cho rằng hắn ngủ say không tỉnh, hắn đột nhiên mở mắt.
Ánh mắt lập tức cùng xuất hiện, khiến ta bỗng dưng kinh ngạc, mà đúng lúc này, xe ngựa vẫn chạy đều tốc độ bỗng nhiên quẹo ở khúc quanh, bất ngờ ta không phòng bị, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Sao lại thế này?
Ta kinh ngạc mở to hai mắt, lại phát hiện tuy hắn mở mắt ra, nhưng vẻ mặt vẫn thật bình tĩnh như cũ, chỉ nhìn ta, tay vén bức màn bên cạnh, lúc này ta mới phát hiện, xe ngựa này chạy vào một lối đi tắt cực kỳ hiểm hóc, mà xe ngựa khác của hắn giống như hoàn toàn không có phản ứng, vẫn chạy về phía trước như cũ.
Ta nói theo bản năng: ‘’Điện hạ, đây là…’’
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.