Bùi Nguyên Hạo nhìn ta một cái, thản nhiên nói: ‘’Nhi thần đợi để khởi hành, nên mang nàng cùng đi qua, nàng là thị nữ bên cạnh nhi thần.’’
‘’A…’’
Hoàng Qúy phi lại nhìn ta một cái, từ chối cho ý kiến, một câu công đạo ‘’Cẩn thận’’, liền từ từ lui trở về, bóng dáng gầy yếu kia từ từ ẩn vào trong ánh sáng yếu ớt của Phật đường, sau đó, cửa lớn từ từ đóng lại.
Bùi Nguyên Hạo đứng lên, lại nhìn cánh cửa giam hãm kia rất lâu, lúc này mới xoay người: ‘’Đi.’’
Ta không nói gì thêm, liền đi theo hắn rời khỏi Phật tháp Lâm Thủy.
Đoạn đường này ta đi sau lưng hắn, hắn đi được không vội không chậm, nhưng vẫn không dừng bước lại, mà dần dần, ta mới phát hiện chúng ta đã đi ra khỏi nội cung, tận cùng tường đỏ hẹp dài kia, là một cánh cửa cung cao lớn màu son, dưới ánh sáng chiếu vào, vô cùng nặng nề mà chắc chắn.
Đó chính là Nam Cung môn.
Trong lúc này ta sợ ngây người, kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn một đội xe ngựa đã sớm chờ ở nơi đó, thị vệ hai bên nhìn thấy bóng dáng của Bùi Nguyên Hạo, lập tức quỳ xuống: ‘’Tam điện hạ, thuộc hạ đã chờ lâu ngày.’’
‘’Uhm, chuẩn bị khởi hành đi.’’
Hắn nói xong, lại chỉ điểm người xung quanh xử lý một chút việc nhỏ, mà ta thì đứng ở nơi đó, nhìn cửa lớn màu son kia.
Đây là cửa cung, đã từng có bao nhiêu nữ tử thanh xuân bị ánh cửa này cắn nuốt, ngay cả linh hồn cũng không đi ra được, mà ta tha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/1131988/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.