Bùi Nguyên Sâm? Làm sao có thể là hắn?
Ta kinh ngạc nhìn người nam nhân trước mặt này, trên mặt âm lãnh tươi cười nhìn ta, giống như nhìn một con kiến ở trong tay, quyền sinh quyền sát thuộc về hắn.
Làm sao có thể là hắn? Làm sao có thể là hắn?
Trong lòng còn chưa hết kinh ngạc, hắn đã vươn tay ra nâng lên cằm của ta, trên dưới đánh giá một phen, ánh mắt lạnh lùng nở nụ cười.
‘’Chậc chậc, mới bị giam hai ngày, trái lại một chút thủy linh đều không còn.’’
Nói xong, tay lại phủ lên trên trán ta: “Lại còn sinh bệnh, xem ra, những ngày trong ngục lao này cũng không dễ chịu.’’
Ta nhìn hắn, trong lòng bỗng dưng hiểu được cái gì.
Mấy ngày qua ta trải qua đặc biệt gian nan, không chỉ là vì vết thương cũ chưa lành và sốt nhẹ không ngừng, cai ngục còn không cho ta sắc mặt hòa nhã, đồ ăn đưa tới không phải là ôi thiu thì sẽ không còn gì, dưới tình hình như thế, ta có thể sống tới ngày nay, chính mình cũng hiểu được là một kỳ tích rồi.
Ta cho rằng những cai ngục này là vì nhận định ta độc hại hoàng hậu, âm thầm làm khó dễ ta cho nên Bùi Nguyên Phong tới, ta cũng không nói cho hắn biết. Nhưng hiện giờ thì ta đã hiểu ra được…
Là vị tứ hoàng tử này, âm thầm sai sử.
Vì sao, chẳng lẽ, cũng bởi vì dạ yến ngày đó, ta trả lời lại một cách mỉa mai sao?
Đang nghĩ ngợi, Bùi Nguyên Sâm đã tiến đến bên tai ta, nói khẽ: ‘’Thật ra muốn trở về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/1131968/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.