Ta bị hắn hỏi những lời này liền sửng sốt một phen, không biết vì sao, trong lời nói đơn giản này, hình như còn có điều ngụ ý gì khác.
Chỉ có điều giờ khắc này, ta cũng không còn tâm tư đi nghĩ sâu, chỉ nói: ‘’Nô tỳ không làm, nô tỳ tin tưởng công lý.’’
Trong ánh mắt của Bùi Nguyên Phong lộ ra một tia sáng, hắn thâm sâu nhìn ta, như là lần đầu tiên nhận thức ta. Qua thật lâu, rốt cuộc hắn thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: ‘’Được, tỷ tin tưởng công lý, ta tin tưởng tỷ. Chỉ có điều, Thanh Anh, nếu tỷ cần ta, nhất định phải nói cho ta biết, ta nhất định sẽ cứu tỷ ra ngoài, sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào làm thương tổn tỷ!’’
‘’Được, nô tỳ đồng ý với Điện hạ.’’ Nhìn dáng vẻ kiên định của hắn, đột nhiên ta lại nhẹ cười: ‘’Đợi sau khi nô tỳ thoát tội, nhất định làm điểm tâm cho điện hạ, bánh hoa quế, có được không?’’
Hắn vừa nghe những lời này, lập tức cao hứng nói: ‘’Thanh Anh, tỷ tha thứ cho ta, tỷ tha thứ cho ta rồi đúng không?’’
Ta nhàn nhạt cười, không mở miệng, nhưng hắn đã mừng như điên bắt được tay của ta, nụ cười của hắn giống như ánh mặt trời trên mặt băng, hết sức sáng lạn, hết sức huy hoàng, hợp với sự âm lãnh trong địa lao, giống như đều đã nhiễm lên sự sung sướng của hắn.
Mãi cho đến khi hắn rời đi, trên tay ta, dường như vẫn lưu lại nhiệt độ cơ thể của hắn.
Ấm áp, theo đầu ngón tay chảy vào trong lòng.
Mặc kệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/1131967/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.