‘’A?’’
Ta chấn động, mở to hai mắt nhìn hắn, đã thấy hắn miễn cưỡng nâng mí mắt nhìn ta, thấy ta hồi lâu cũng chưa phản ứng, đã nói: ‘Đóng cửa.’’
…
Trực đêm, chẳng lẽ muốn ta ở lại chỗ này, ở lại trong gian phòng chỉ có hắn, cùng hắn đơn độc ở chung, suốt cả một đêm sao?
Vừa nghĩ đến đây, ta chỉ cảm thấy cả người có chút bối rối, lắp bắp nói: ‘Điện hạ, nô tỳ - nô tỳ đi réo người đến, Lưu công công, nhất định sắp xếp.’’
‘Lớn mật!’’ Hắn nhíu mày rậm lại: ‘Lời bản cung nói, ngươi cũng dám cãi lời.’’
‘Nô tỳ không dám!’’
‘’Nếu không dám, vậy thì đi đóng cửa.’’
‘’…’’
Biết hắn nổi giận, ta cũng không dám nhiều lời nữa, so với Diêu Ánh Tuyết ngày thường luôn làm khó xử ta, người nam nhân trước mắt này mới là nơi chân chính khiến ta sợ hãi. Ta chỉ có thể từ từ đi qua đóng cửa lại, sau đó từng bước một di chuyển đến bên giường.
Ngồi đến ghế nhỏ bên giường, trong màn che truyền đến tiếng cởi quần áo, ta cúi đầu càng thấp hơn.
Sau khi hắn nằm xuống, an tĩnh một chút, lại mở miệng: ‘’Không gì qua đêm?’’
‘’Ách?’’
‘’Ngọn nến.’’
‘’A…’’
Ta vội vàng đứng dậy đi thổi tắt nến trên bàn giá cắm, chỉnh lại gian phòng tự nhiên lâm vào một mảnh hắc ám.
Càng hắc ám, mũi của con người lại càng minh mẫn, ta ngồi ở ở gian phòng vừa mới trải qua một hồi ái dục vướng mắc, trong không khí thậm chí lại vẫn tràn ngập hương vị ái ân nồng đậm, không ngừng xuyên vào trong lỗ mũi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/1131948/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.