"Ngươi nói cái gì?"
Ta hít sâu một hơi, nói: " Hiện tại Phu nhân đã được điện hạ sắc phong, thân phận không giống những cơ thiếp này, nếu như vẫn còn tư tưởng làm ra chuyện tranh thủ tình cảm sau lưng, chỉ sợ sẽ để người khác lấy đó làm cớ, cũng là tự hạ thân phận của mình. Lại vẫn xin phu nhân bình tĩnh một đoạn thời gian, điện hạ sẽ không vẫn vắng vẻ phu nhân."
Diêu Ánh Tuyết kinh ngạc một trận, nàng nhìn ta, đột nhiên ánh mắt chớp lóe lên, cười lạnh nói: "Ngươi vẫn còn đợi? Như thế nào, ngươi là còn muốn ta tiếp tục bị điện hạ vắng vẻ như vậy, ngươi có thể xem truyện cười của ta, phải hay không?!"
"Không, không phải!"
Trong lòng ta có chút sốt ruột, vội vàng giải thích: "Nô tỳ, chỉ là vì phu nhân."
Tuy trong lòng ta cũng không thích nàng, nhưng nghĩ lại chuyện mình đã làm hai năm trước, tuy là giúp Ngưng Yên, nhưng cuối cùng vẫn là để cho tình cảm của nàng đối Bùi nguyên Hạo trôi theo nước chảy, trong lòng vẫn là có chút áy náy, không muốn nàng lầm đường lỡ bước.
Huống hồ, theo như tính cách của Bùi nguyên Hạo, hẳn sẽ không làm chuyện vô dụng, nếu hắn đã sắc phong Diêu Ánh Tuyết là phu nhân, vì cái gì còn lạnh lùng vắng vẻ nàng, tất nhiên là là có mục đích; mà hiện tại Diêu Ánh Tuyết làm chuyện như vậy, không thể nghi ngờ là tự hạ thân phận, hành động như vậy, sao có thể xứng làm nữ nhân bên người hoàng tử.
Thấy ta còn muốn nói gì nữa, Diêu Ánh Tuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/1131930/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.