Tôi ngồi ở đó hồi lâu, mãi đến khi từng cơn gió rít tới lạnh toát mới giật mình cuống cuồng leo lên xe chạy tới trường đón con. Tới trường thấy cổng đóng im lìm, nhìn vào trong thấy phòng nào cũng đóng cửa, tôi hoảng hốt lấy điện thoại định gọi cho cô giáo mới thấy trong máy mình có tận mấy cuộc gọi nhỡ và cả tin nhắn, tôi lướt thấy cái Tâm nhắn cho tôi:
-Chị ở đâu mà em gọi mãi không được? Em đón Gạo rồi nhé.
Lúc này tôi mới thở phào một cái, đúng là không có cái ngu nào giống cái ngu này.
Gió rít càng lúc càng mạnh, mây đen kéo từng đám tới, gần tới nhà rồi nên tôi làm liều không mang áo mưa cuối cùng bị ướt như chuột lột.
Cái Tâm cầm dù bế Gạo chạy sang, nó nhìn bộ dạng thảm hại của tôi cằn nhằn:
-Chị đi đâu mà con cũng không đón thế? Không đón mà cũng không gọi cho em.
-Chị đi có việc tí, cứ nghĩ về kịp giờ đón con, thôi mày bế hộ chị để chị thay đồ đã nhé.
-Thế chị không nhận được thông báo khẩn cấp của nhà trường à?
Tôi ngẩn ra nhìn nó:
-Thông báo gì?
-Ớ, thông báo phụ huynh tới trường đón các con về sớm tránh bão, chị không đọc à?
Lúc này tôi mới ngớ người, Tâm hay lèm bèm tôi dùng điện thoại chỉ để cho có với người ta thế thôi chứ không bao giờ để ý tới, cũng không chịu cập nhật thông tin gì cả, như lúc này đây, đài báo bão suốt từ hôm qua tới nay mà tôi cũng không biết.
-Thế cửa nẻo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khong-quen/438050/chuong-27.html