Thoắt cái Gạo đã tròn một tuổi, hôm đó tôi cũng chẳng làm gì, chỉ cùng với mẹ, Nguyên và cái Tâm ngồi quây quần bên mâm cơm đơn giản hát chúc mừng con, mãi tới lúc ăn xong thì anh Hoàng mới tới.
Anh đưa cho tôi cái bánh kem và hộp quà nhỏ. Tôi ngớ người :
-Sao anh biết hôm nay sinh nhật Gạo ?
Anh Hoàng cười :
-Có lần anh hỏi em rồi mà, em quên à ?
Tôi cũng không nhớ mình đã nói với anh lúc nào nhưng nghĩ là mình quên nên không hỏi lại. Lúc mở ra thì thấy mặt trên của bánh được gắn thêm một trái tim nhỏ lồng vào trong hai trái tim to. Tôi nhìn anh thắc mắc :
-Sao thế này anh nhỉ ? Hay có khi người ta đưa nhầm cho anh ?
-Nhầm đâu ? Tên của Gạo đúng rồi đây thôi?
-Em tưởng bánh cho trẻ con họ hay làm hình con thú mà nhỉ, ở đây em lại thấy hình trái tim cơ ?
Anh Hoàng chỉ nhìn tôi cười cười :
-Thì biết đâu đấy.
Tối đó mọi người ở lại tới tận khuya mới về, lúc mẹ con tôi lên giường cả rồi chẳng biết bên ngoài có gì mà con cún cứ sủa mãi, tôi nạt mấy lần không được nên kệ nó, mẹ con tôi ôm nhau ngủ ngon lành để mặc cho nó sủa tới gần sáng mới thôi.
Hôm chị Hân gọi điện mời đám cưới tôi vui không tả được, lúc này mới nhận ra mình đã tồi tệ như thế nào, chỉ vì muốn quên đi một người mà đành lòng quên luôn cả những những người khác trong đoạn ký ức ngày đó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khong-quen/438048/chuong-25.html