9
Mùa đông năm nay của ta trôi qua có thêm Tống Tri Thời bầu bạn, lần đầu tiên trạch viện trong núi sâu này được treo lên những chiếc đèn lồng, được đốt lên ánh lửa trại. Tống Tri Thời rất khéo tay, hắn xử lý sân nhỏ trông thanh tịnh đẹp đẽ, lịch sự tao nhã vô cùng. Đám thảo dược tạm thời chưa cần đến được trồng riêng ở một khoảng vườn bên cạnh.
"Trồng như vậy thì nàng không cần lần nào cũng phải ra ngoài tìm nữa." Hình như Tống Tri Thời vô cùng vui vẻ vì có thể làm gì đó cho ta. Hắn chăm sóc chúng rất chu đáo, lo lắng liệu chúng có chết cóng trong mùa đông lạnh giá này hay không.
Vậy nên ta không nhẫn tẫm nói cho hắn biết, lúc tay hắn lau tuyết trên thảo dược, chúng nó đều đang run lẩy bẩy và giận giữ mắng mỏ tên khốn đã ăn vô số đồng bào của chúng nó: "Đừng có động vào ta, thật là xúi quẩy!"
So với lần đầu tiên ta cứu hắn thì lần này chúng ta chung sống thân mật hơn rất nhiều.
Có đôi khi ta đi dạo trong núi hơi lâu, Tống Tri Thời sẽ cầm đèn chờ ta về, đưa cho ta chiếc khăn nóng ấm áp.
Hắn bắt đầu tò mò về quá khứ của ta, hắn hỏi ta đến từ đâu, xưa giờ đều ở một mình à, còn cả đống vấn đề về người nhà bạn tốt nữa.
Ta bị hỏi đến nỗi bối rối, dứt khoát nói bậy nói bạ.
Ta nói từ nhỏ ta đã lớn lên trong ngọn núi này, mười tám đời thân tộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-dai-lau/2928274/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.