10
Giao thừa qua rất nhanh, đông đi xuân tới, gió đông thổi tan những mảng băng đọng trên mặt nước.
Sau khi ta tặng cho Tống Tri Thời cành hoa đào nở đầu tiên nở trong núi, hắn lại cầm nó cài lên trên tóc ta.
Ta nằm trên giường mềm ngủ gà ngủ gật, Tống Tri Thời nửa quỳ bên giường chải đầu cho ta.
Hiếm có hôm ta lại không ngủ được, tinh thần hơi chút mất tập trung.
Chuyện này xảy ra trên thân một cây nấm ngủ gần ngàn năm còn chưa đã thèm thì quả thực làm người nghe mà thấy sợ, tàn nhẫn đến cực điểm.
Ta đang nghĩ cái gì ấy nhỉ?
Trước khi gặp Tống Tri Thời, ta chưa từng tiếp xúc với con người.
Hồ Mặc nói, không cần g i ế t người, chớ dính nhân quả.
Ta không g i ế t Tống Tri Thời, nhưng trong thoáng chốc ta bỗng mơ hồ cảm thấy rằng, việc ta mang hắn về đây có thể còn đáng sợ hơn so với việc g i ế t c h ế t hắn ngay lúc ấy. Có thứ gì đó giống như sợi nấm đang quấn lấy ta và Tống Tri Thời, nói chính xác hơn là đang quấn vào người ta.
Chuyện này có bình thường không nhỉ?
Nuôi dưỡng một nhân tộc là lựa chọn chính xác sao?
Có lẽ ta nên ném hắn đi. Nhưng mà hắn yếu ớt như vậy, vừa ra ngoài đã làm cả người mình tràn đầy thương tích. Nếu bị ta vứt bỏ, hắn sẽ c h ế t sao?
Ta lâm vào dòng suy nghĩ rối rắm này cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-dai-lau/2928272/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.