Nói qua nói lại một hồi, chú già lật người nằm xuống choàng tay ôm lấy tôi khẽ thì thầm:
- Yên nào, một chút thôi. Tôi mệt mỏi quá.
Trong đầu tôi bao nhiêu suy nghĩ chạy qua chạy lại không ngừng nghỉ, nhưng bản thân lại bất giác nằm yên như khúc gỗ trong vòng tay ấm áp chắc chắn của chú. Cứ thế mắt tôi nhíu lại rồi thiếp đi lúc nào không hay, chỉ biết đêm đó tôi ngủ rất ngon...
Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy đã không thấy bóng dáng chú già đâu. Kể từ ngày bố chồng tôi ngã bệnh nằm viện, thì bữa ăn sáng ở nhà cũng không bắt buộc nữa. Tôi có thể thoải mái dậy muộn hơn một chút. Đến công ty gặp ngay bản mặt vui mừng hớn hở của cái Yến:
- Gì đấy cua được trai đẹp rồi à?
Yến hết sức ngạc nhiên, tròn xoe mắt ra nhìn tôi:
- Sao mày biết?
- Thế là thật rồi, chán mày ghi rõ ba từ "người đang yêu" kìa.
Tay phải Yến vươn ra, đập vào vai tôi trêu đùa:
- Quỷ sứ, chỉ bốc phét là nhanh thôi.
Tôi cười chúc mừng nó:
- Nhớ lúc giận nhau đừng lôi người yêu ra đánh nhé, tao nhìn mặt mày gian lắm.
- Gớm nữa. Mày khỏi lo xa, tao chưa đủ trình đánh ông ấy đâu mày chưa nghe câu núi này cao còn có núi khác cao hơn à. Tuy tao đai đỏ thật đấy, nhưng ông ấy còn đai đen cơ. Nhọ lắm..
- Ô thế ông ấy cũng là người trong giới à? Đúng như ước nguyện của mày bao năm của mày rồi nhé.
Giới ở đây tôi đang muốn nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-binh-yen/730339/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.