Huy điên tiết khi sự thật mình cố gắng che giấu bao nhiêu năm qua, nay lại bị Trâm phơi bày ra trước bao nhiêu người. Miệng hắn ta rít lên, nghiến răng ken két chỉ hận lúc này không thể lao ngay đến vả cho Trâm vài cái bạt tai:
- Con khốn này. Mày câm ngay mồm lại, nói câu nữa đừng trách tao ác...
Trâm xác định hôm nay mất hết tất cả rồi, nên chẳng sợ hãi gì nữa vẫn gân cổ lên lôi Huy "xuống vực" cùng cô ta:
- Tôi việc gì phải câm? Tôi cứ gào lên cho cả thiên hạ biết chuyện đấy, anh là cái loại ăn cháo đá bát. Bao nhiêu việc xấu xa tôi làm vì ai chứ? Chẳng lẽ vì bản thân tôi sao? Thế mà giờ anh nhẫn tâm đổ mọi tội lỗi lên đầu tôi còn ung dung xem mình là người vô tội?
Quay qua phía Vân Anh đang đứng, Trâm đưa ngón tay trỏ chỉ thẳng mặt:
- Còn mày nữa? Tao có đối xử tệ bạc với mày không? Mày không coi tao là bạn thì thôi đi đằng này còn giả vờ giả vịt tiếp cận lơi dụng tao, làm bao nhiêu chuyện rồi cuối cùng lại phủi lưng như kiểu mày trong trắng ngây thơ lắm không bằng ý...
Vân Anh khinh khỉnh không thèm trả lời, nhưng lại lùi về mấy bước nép sau lưng mẹ chồng tôi.
- Mày cứ tận hưởng cái thành quả hèn hạ của mày đi. Tao sẽ chống mắt lên coi mày đắc ý được đến bao giờ?
Bố chồng tôi ngồi im ở ghế sofa ngây người ra, chắc ông vẫn còn chưa tiếp nhận nổi sự thật Huy là gay. Chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-binh-yen/730334/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.