Chị Loan và anh trợ lí của chú già đưa mẹ chồng tôi vào phòng nghỉ ngơi. Khoảng nửa tiếng sau bà mới tỉnh lại. Trâm và Vân Anh đầu tóc rối tung rối mù như hai kẻ điên chen nhau nói:
- Mẹ tỉnh rồi ạ?
- Trong người bác thấy thế nào? Có khó chịu không?
Tôi ra ngoài rót cho bà cốc nước lọc, vào trong bà uống thêm hai viên hạ huyết áp rồi mới khàn khàn cất lời:
- Vân Anh nói lại cho bác nghe, cái Trâm không mang thai thật không?
- Thật ạ. Con không nói dối bác đâu.
Giọng Vân Anh chắc nịch, tự tin khẳng định.
- Thế tại sao bây giờ con mới nói?
- Tại cậu ấy uy hiếp đe dọa con.
- Nó dám sao?
- Trâm không những uy hiếp con đâu, còn bắt con tham gia vào các kế hoạch tranh giành tài sản của cậu ấy nữa cơ. Con khuyên can nhiều lần, mà cậu ấy không nghe. Còn bảo nếu con dám tiết lộ nửa chữ ra ngoài cậu ấy sẽ tìm cách đuổi con ra khỏi nhà.
Vân Anh vừa dứt lời, Trâm đã rít lên cay cú:
- Con khốn kia...Mày nói lăng nhăng cái gì đấy? Mày có tin tao tát vỡ mồm mày ra không?
- Cậu đừng như thế nữa mau tỉnh ngộ đi. Tiền bạc chỉ là vật ngoài thân thôi, chỉ có tình cảm gia đình mới bền vững và đáng trân trọng nhất.
- Không phải đâu mẹ. Mẹ đừng nghe cô ta nói bừa, bao nhiêu chuyện con làm đều một tay cô ta bày vẽ ra cho con đó.
- Cậu nói mà không thấy ngượng mồm à? Tớ sống bên Mĩ mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-binh-yen/730331/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.