- Mẹ không biết giữa hai anh em con xảy ra chuyện gì nhưng chắc chắn thằng Huy không hại con đâu. Để yên đấy mẹ gọi nó về hỏi rõ ràng mọi chuyện cho.
Chú già khẽ lắc đầu:
- Không cần đâu. Con không có thời gian quan tâm đến chuyện đó nữa.
Thái độ của mẹ chồng tôi bây giờ khác một trời một vực so với tối hôm qua lúc đuổi tôi ra khỏi nhà:
- Nói gì thì nói trong chuyện này cái Hà sai hoàn toàn. Mẹ không thể vì một chút lỗi lầm của cái Trâm mà bỏ qua cho nó được. Con người sống phải có đạo đức.
- Mẹ nhất quyết muốn đuổi cô ấy ra khỏi nhà đúng không? Vậy nếu mẹ phát hiện ra chuyện khác quan trọng hơn thì sao?
- Đến mức này rồi có chuyện gì con cứ nói thẳng ra đi, đừng vòng vo nữa mẹ đau đầu lắm.
Quay sang mụ thầy bói và mấy người đàn ông kia, chú già từ từ cất lời:
- Mọi người về đi. Ở đây hết chuyện của mọi người rồi.
Trâm tức run người mà không làm gì được, cũng phải thôi cô ta bây giờ đang ở thế bị động mà. Chú già điềm tĩnh gọi từ phòng khách vọng vào trong bếp:
- Chị Loan ơi ra tôi nhờ tí.
Câu trước câu sau chị Loan hớt hải chạy ra, trên người còn mặc nguyên cái tạp dề màu tím:
- Chú gọi tôi ạ?
- Chị còn nhớ sợi dây chuyền mẹ tôi bị mất hơn nửa năm trước không?
Chị Loan đáp ráo hoảnh:
- Tôi vẫn nhớ chứ nhưng ông bảo bỏ qua chuyện đó rồi mà, chú còn nhắc lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-binh-yen/730330/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.