Ậm ừ vài câu nữa, Vân Anh mới kéo dài từng chữ:
- Trâm vừa tự tử bác ơi..
- Con vừa nói cái gì? Nói lại lần nữa bác xem nào.
- Trâm vừa tự tử nhưng cũng may các bác sĩ phát hiện và ngăn cản kịp thời.
- Giời ơi là giời, sao nó ngốc thế? Con trông nó hộ bác tí nhé bác vào luôn đây.
- Vâng ạ. Cô ấy vừa ngủ xong.
Dứt lời mẹ chồng Trâm vội vã chạy lên lầu thay quần áo rồi gọi tài xế lái xe đưa vào viện luôn.
Cùng thời điểm đó trong phòng bệnh của Trâm. Vân Anh phấn khởi cười khành khạch:
- Xong rồi.
- Mẹ chồng tớ có tin không?
- Tin quá đi ý chứ, lại còn bảo cậu ngốc. Giờ cậu nằm xuống giả vờ ngủ đi, bác ấy sắp vào rồi.
- Okii, nhưng tớ thấy có lỗi quá.
- Cậu đã đi đến bước này rồi, có quay đầu lại cũng không kịp nữa đâu. Tớ phải nói với cậu bao nhiêu lần nữa cậu mới hiểu, muốn thành công muốn đứng trên người khác thông minh thôi vẫn chưa đủ, phải học cách tàn nhẫn biết tính toán nữa. Những người để tình cảm xen lẫn vào công việc cậu thấy họ có phát triển không?
- Tớ hiểu rồi, xin lỗi cậu nhé tớ suy nghĩ nhiều quá.
- Thôi bỏ đi...
Nửa tiếng sau cửa phòng bệnh của Trâm lại được mở ra thêm lần nữa, nhìn thấy người vào Vân Anh đang ngồi xem điện thoại cũng đứng dậy chào:
- Anh mới đến ạ? Trâm vừa ngủ xong...
Huy nhếch mép khinh thường:
- Cô không cần diễn kịch trước mặt tôi đâu, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-binh-yen/730326/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.