Trời đang trong xanh, chẳng có một cụm mây nào phút chốc lại mây đen kéo đến phủ kính cả bầu trời.
Đến ông trời còn thay đổi nói chi là con người, nàng bước đi trên phố, có thể nói là đi rất chậm, đi chậm để chờ ai đó chạy thel xin lỗi, nhưng chẳng có ai cả, chỉ có một A Triệu đi sát bên với nàng, khuyên nàng mấy câu.
Nàng mệt rồi, quá mệt mỏi rồi, vì sao tình cảm của nàng lại bi ai đến vậy? Lúc bị cản chở lúc vì sự cố chấp của người nào đó. Bây giờ nàng chợt nghĩ, có phải tình cảm của nàng và Du Thiên Ân sẽ kết thúc như thế này?
Chẳng nghĩ làm gì cho đau đầu nữa, kết thúc thì kết thúc, yêu sâu đậm cái khỉ!!
Nàng mặt nhăn mày nhó.
-Thanh Tâm cô nương đừng buồn nữa, chủ nhẫn nhất thời vì cơn say nên mới như vậy, đợi người tỉnh rượu rồi khuyên người.
Nàng thở dài một cái rồi nói với A Triệu.
-Người ta thường nói khi người ta say, lời nói ra tất cả điều là lời thật lòng hết.
A Triệu đưa tay gãi đầu, người như hắn thật sự chẳng biết dùng lời gì hay để khuyên nữ nhân.
-A Triệu này, ngươi làm cho chàng đã bao lâu rồi? Nàng đột nhiên quay sang hỏi.
-Hả? À..gần tám năm, ta đi theo bảo vệ cho chủ nhân gần tám năm rồi.
Nàng có chút ngạt nhiên, đi theo hắn lâu như vậy rồi sao, mà khoan tám năm?
-A Triệu ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
-Ta năm nay hai mươi sáu tuổi rồi.
Ặc, đã hai mươi sáu tuổi, nàng còn nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doan-nhan-duyen/1566603/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.