Đừng có uống nhiều rượu à không đừng có uống quá nhiều trà đấy nhé, tối lại không ngủ được! Nàng dặn dò.
Du Thiên Ân gật đầu, miệng cười cười sau đó bước lên xe ngựa, nàng quay trở lại chỗ Uyển Nhi, Uyển Nhi nghi ngờ nhìn nàng.
-Tiểu Tâm có phải...muội và nhị vương gia có gì gì phải không?!
Nàng đến ngồi cạnh Uyển Nhi, ánh mắt ngượng ngùng nhìn vào mũi giầy, hồi lâu mới gật đầu.
Uyển Nhi chưng hửng.
-Đúng là số phận tránh không được, khổ cho muội rồi!
Nàng ngạt nhiên nhìn Uyển Nhi.
-Sao tỷ lại nói vậy?
-Muội không biết việc hoàng thượng tuyển ta vào cung vì nghĩ ta là muội sao? Muội đã từng gặp hoàng thượng rồi mà!
Hểy, nàng có gặp hoàng thượng rồi hả? Sao trong đầu không có chút ấn tượng nào hết vậy?
-Muội chưa từng gặp hoàng thượng đó.
-Muội chắc chứ? Thậm chí khi biết ta không phải muội, hoàng thượng còn cho người tìm muội trong một thời gian dài nữa mà, lúc đó có tin muội không còn trên đời, hoàng thượng còn buồn rầu...mà cũng không phải buồn tiếc nuối thì đúng hơn! Uyển Nhi khinh bỉ.
Nàng nghĩ mãi không ra, từ Quang Châu đến kinh thành người gặp qua cũng chỉ có vài người, không nhớ ra từng gặp ai đặc biệt cả...mà khoan, nàng nhớ Du Thiên Ân còn nói đến việc này nhưng nội dung có một chút khác.
-Đúng rồi Uyển Nhi tỷ muội nhớ hoàng cung là nơi ra vào không dễ, sao tỷ lại chạy ra đây? Nàng hỏi.
Uyển Nhi thở dài.
-Đúng là vào ra không dễ, tỷ đây là liều mạng trốn ra.
-Sao lại phải liều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doan-nhan-duyen/1566588/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.