“Thiên nhai địa giác hữu cùng thì,
Chỉ hữu tương tư vô tẫn xử.”
-Hoàng thượng có phải người buồn phiền về chuyện của Lâm Phi?
An Tử thấy chủ nhân ánh mắt buồn buồn nhìn lên trời nên bèn mở lời hỏi, Du Thiên Minh thở dài rồi cười một cái, nụ cười này không có vẻ bi thương lắm.
-An Tử, chẳng qua trẫm nhìn trời hôm nay đẹp, buộc miệng ngâm ra vài câu thơ thôi, còn chuyện của Lâm Phi, trẫm thấy không bận lòng.
An Tử hơi ngẩn người, sau đó hình như hiểu ra gì đó.
-Hoàng thượng, có phải...người đã biết trước việc Lâm Phi mang thai là giả???
Du Thiên Minh nhẹ gật đầu xác nhận, An Tử thấy khó hiểu, vì sao hoàng thượng biết nhưng vẫn để đến tận bây giờ.
-Nhưng hoàng thượng...nô tài vẫn không hiểu.
Du Thiên Minh nhanh chân đi đến đình nghĩ mát phía trước, lựa chọn chỗ thích hợp để ngắm khóm hoa phía trước, thưởng hoa hồi lâu mới giải thích cho An Tử hiểu.
-Thế lực của Lâm Tùng ngày càng bành chướng, ngươi nhớ chuyện ngập lục ở Linh Châu không, khi đó trẫm lấy trong ngân khố một trăm vạn lượng hoàng kim tiếp tế cho dân chúng, nhưng số ngân lượng mà dân chúng nhận được chỉ là hai phần mười, ngươi nghĩ xem số ngân lượng lớn kia đã đi về đâu? Theo như trẫm điều tra phân nửa số đó điều vào túi Lâm Tùng, còn lại chia điều cho các quan từ nhỏ đến lớn ở Linh Châu.
An Tử nghe xong mặt trắng bệt.
-V..Vậy đó không phải là tội khi quân sao.
-Đúng, là tội khi quân, Lâm Tùng còn đưa con gái vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doan-nhan-duyen/1566581/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.