* * *
Khi tỉnh lại nhìn thấy ông lão hiền hòa ngồi trước mặt mình, Mạnh Cảnh Băng bình tĩnh nói:
"Ông không cần cảm ơn con, con lúc đó chỉ là chân quá đau nên không muốn đi mà thôi, nếu ông muốn cảm ơn thì trả giúp con tiền viện phí đi, con không có tiền."
Ông lão quan sát đứa trẻ bình tĩnh hơn cả người lớn trước mặt, sáng nay thuộc hạ báo cáo có nói thân thể con bé đầy vết thương, chân hình như bị đánh sắp thành tàn phế rồi, cộng thêm vết thương do xe đụng chưa lành hẳn, nếu nhập viện trễ một chút e rằng con bé đã chết rồi.
Gương mặt không giấu nổi tò mò hỏi:
"Nhóc con sao lúc đó con lại ở chỗ kia?"
Thấy cô nhóc trên giường không trả lời, ông lão cũng không giận, mở lời đưa ra thỏa thuận:
"Nhóc con này, hay là con đi theo ta đi, ta giúp con chữa khoẻ chân, con làm con gái ta, thế nào? Không thiệt hòi đúng không?"
Gương mặt già nua nở nụ cười thân thiện, dụ dỗ cô bé. Cô bé đến lúc này mới mở miệng, vô cùng cẩn thận hỏi:
"Làm con gái của ông? Để làm gì?"
Ông lão nhìn dáng vẻ cẩn thận kia, bật cười nói:
"Tất nhiên là để yêu thương rồi, ta có hai đứa con gái, nhưng cả hai cả ngày đều nghĩ làm sao để ta chết cho chúng nó kế thừa gia nghiệp, khi nhìn thấy con, ta thật rất muốn con làm con gái ta, như đứa con gái bình thường ấy, cả ngày vui chơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doa-hoa-hong-gai/2574691/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.