Kẻ không biết xấu hổ 124 không tiếc pháp lực để hóa thành thực thể chạy đi đấu địa chủ, vậy nên không phải hắn không thực hiện được điều ước của Tưởng Bạch Lộ, mà là vì hắn thấy không đáng. 
Hắn cảm thấy chuyện nhân gian không đáng để hắn hao tổn pháp lực vào, nhưng đấu địa chủ thì đáng. 
Tưởng Bạch Lộ chỉ có thể im lặng tha cho hắn. 
"Tức là...quỷ có tồn tại?" Liễu Phi khiếp sợ. 
124 lơ lửng, bay trên đầu Liễu Phi đang uống dở ly trà sữa, hắn hít sâu một hơi, không ngửi thấy gì, hắn quay sang nhìn Tưởng Bạch Lộ. 
Tưởng Bạch Lộ nghe lệnh đi pha một ly trà sữa, sau đó cầm ba cây đũa, bái qua loa vài cái: "Mời ngài uống trà sữa." 
124 cười thỏa mãn. 
"Trên đời này, chuyện quái gì cũng có." Quỷ cũng thích uống trà sữa. 
Sau khi ra khỏi nhà Tưởng Bạch Lộ lần nữa, Liễu Phi vẫn còn ngơ ngác, tam quan của cậu ta vừa gặp chấn động mạnh. Một cơn gió lạnh thổi qua, Liễu Phi nổi da gà, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, cậu ta quay đầu lại, thấy 124 đang mỉm cười nhìn mình, lạnh cả sống lưng. 
"Trời cũng tối rồi, tôi thấy hơi lo nên ra đây tiễn cậu đi thôi." Âm thanh trầm thấp đáng sợ vang lên, Liễu Phi cảm thấy khó thở. 
...... 
"Tưởng Bạch Lộ! Liễu Phi ngất xỉu rồi!" 124 bay tới trước mặt Tưởng Bạch Lộ hét to. 
"???Sao lại ngất xỉu?" Tưởng Bạch Lộ híp mắt nhìn 124. 
Mắt 124 đảo qua đảo lại, nhìn tới nhìn lui. 
"...124, ông dọa cậu ta." 
"Không phải tôi! Tôi không làm! Cậu vu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-dieu-uoc/211562/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.