Chương trước
Chương sau
Trong lúc Lâm Uyển Bạch bị dọa cho hồn bay phách lạc, không biết phải né đi đâu, còn Lâm Dao Dao thì đắc ý định cho cô một vố thật đau hủy cả cuộc đời thì đột nhiên ở đâu xuất hiện một cô gái chân dài vô cùng xinh đẹp và sang trọng, chỉ thuận chân đạp một cái bên hông đã khiến Lâm Dao Dao ngã ngang ra, axit trong bình cũng vì vậy mà đổ ra sàn khiến Lâm Dao Dao trực tiếp bị dây phải.
Axit nóng đến mức vừa tiếp xúc đã khiến da Lâm Dao Dao bốc khói cả lên, khiến cô ta không ngừng la toáng lên kêu cứu, tiếng gào thét thê lương lại khiến người khác vô cùng khiếp sợ, nhờ vậy thu hút được đông đảo sự chú ý của mọi người trong trung tâm thương mại. Tình thế vô cùng hỗn loạn, cô gái xinh đẹp ban nãy lại lùi về phía Lâm Uyển Bạch như đang che chắn cho cô, lại vô cùng bình tĩnh móc điện thoại ra gọi cho cảnh sát:
"A lô, tôi gọi đến từ trung tâm thương mại thành phố, ở tầng 3 có người âm mưu mưu sát người khác, hãy mau đến đây bắt người đi ạ."
Gọi xong, cô ấy quay lại nhìn Lâm Uyển Bạch từ đầu đến chân: "Cô không sao chứ?"
Lâm Uyển Bạch bây giờ vẫn còn run: "Không sao...nhưng mà cô ta…"
"Cô ta có làm sao thì mặc kệ cô ta! Trên đời này làm sao lại có thể xuất hiện loại người ác độc như vậy, mưu sát người ta hết lần này đến lần khác, còn định giết cả một đứa bé chưa kịp chào đời. Cô ta bị dính axit chính là báo ứng, không có gì phải thương hại cả."
"Ồ, thì ra cô đã nghe tôi và cô ta nói chuyện sao?"
"Ừm, chỉ là vô tình nghe thấy rồi không chịu đựng nổi nên mới ta tay giúp đỡ một chút thôi."
Lâm Uyển Bạch rưng rưng mắt nhìn đối phương, còn cầm lấy tay cô ấy, nói một cách chân thành: "Không phải một chút, cô là người cứu cả tính mạng của mẹ con tôi đấy, thật sự rất cảm ơn cô. Tôi...tôi không biết phải dùng gì mới có thể báo đáp cho trọn."
Lâm Uyển Bạch e ngại không biết báo ơn thế nào cũng phải, vì nhìn từ trên xuống dưới cô gái này đều mặc và mang đồ hiệu, có thể thấy gia thế cũng không phải dạng vừa. Tiền đã không thiếu, vậy cô biết trả ơn kiểu gì đây?
Tuy cô gái này nhìn là biết tiểu thư con nhà giàu nhưng lại cực kì nho nhã, chỉ cười nhẹ một cái rồi tiện miệng nói: "Ăn pizza! Cô khao tôi một chầu pizza, như vậy đã là trả ơn rồi."
Lâm Uyển Bạch tròn mắt nhìn đối phương, thật sự chỉ có vậy thôi ư? Nhưng mà nếu ân nhân đã yêu cầu như vậy, cô cũng không thể không đáp ứng. Sau khi đợi cảnh sát đến bắt Lâm Dao Dao đi, cả hai đã cùng nhau đến quán pizza đối diện trung tâm thương mại.
...
"Thì ra là vậy ư? Cuộc đời cô đúng là éo le mà, chỉ có một cô em gái mà lại còn bị đối xử tàn nhẫn như vậy." - Cô gái kia vừa ăn pizza vừa bình luận sau khi nghe Lâm Uyển Bạch kể đại ý những mâu thuẫn giữa cô và Lâm Dao Dao.
"Vậy còn cô? Cô có anh chị em gì không?"
"Không có, từ lúc vừa sinh tôi ra thì mẹ tôi đã qua đời rồi, cho nên tôi mới tên là Linh Nhi, Hà Linh Nhi. Mãi mãi sẽ là linh hồn nhỏ trong tim của ba tôi."
Lâm Uyển Bạch cười mỉm, không ngờ số phận của cô và Hà Linh Nhi lại trùng hợp giống nhau như vậy. Có điều tính ra cô ấy vẫn may mắn hơn cô, chí ít ba cô ấy không lấy thêm người phụ nữ nào khác. Sau đó cô lại suy nghĩ về một viễn cảnh khác, nếu ngày đó Lý Huệ không bước chân vào nhà họ Lâm thì mẹ cô cũng không bị hại chết, nếu vậy không phải cô sẽ có một cuộc đời vô cùng tươi đẹp ư?
Không, nếu như không trải qua sóng gió thì cô sẽ không trưởng thành được như thế này, cũng không thể có cơ hội cùng Hoắc Trường Uyên tiến xa đến như vậy. Mọi việc quả nhiên đều đã được sắp đặt trước, quan trọng là bản thân có biết cố gắng vì nó hay không thôi.
Sau khi ăn pizza và hàn huyên tâm sự thêm mấy câu, Hà Linh Nhi cũng chủ động muốn đưa Lâm Uyển Bạch về nhà. Trước nay cô vốn ít bạn bè, đơn giản vì bản thân vô cùng cục tính, rồi vừa mới học được cách dịu dàng một chút đã có thể kết bạn với "bà chúa dịu dàng" như Lâm Uyển Bạch, đúng là ý trời. Có khi chơi lâu với Lâm Uyển Bạch một chút thì cô cũng sẽ trở nên nữ tính như vậy, không còn sợ bị ba suốt ngày than phiền nữa.
Lâm Uyển Bạch nhận được lời đề nghị thì cũng vui vẻ đồng ý, gọi điện bảo tài xế không cần đến đón mình rồi trèo lên ô tô của Hà Linh Nhi, chỉ đường để cô ấy đưa về nhà. Lâm Uyển Bạch không am tường về các dòng xe, nhưng từ thiết kế bên ngoài lẫn bên trong ô tô của Hà Linh Nhi đều toát lên sự sang trọng thế này thì nhất định giá không rẻ đâu.
Hà Linh Nhi lái xe rất giỏi, chỉ mất có mười mấy phút đã đưa Lâm Uyển Bạch về trước cửa dinh thự một cách an toàn. Lâm Uyển Bạch nhanh chóng rời khỏi xe, không quên đưa cho đối phương số điện thoại của mình:
"Ban nãy lo nói chuyện nên tôi quên mất. Cô lưu số của tôi đi, nếu có việc gì thì cứ gọi nhé, tôi vẫn chưa trả ơn đủ đâu!"
Hà Linh Nhi cười trừ, sau đó vô tình nhìn trúng biển tên trước cổng rào dinh thự, hai hàng mày hơi chau lại với nhau: "Đây là...dinh thự của Hoắc Trường Uyên sao? Cô là vợ anh ta à?"
Lâm Uyển Bạch hơi đỏ mặt: "À...thực ra chúng tôi vẫn chưa tổ chức hôn lễ…"
Hà Linh Nhi hơi nhếch mép: "Cũng sắp có với nhau một bảo bảo rồi, chuyện này thì cũng sớm muộn thôi mà. Được rồi, bây giờ tôi phải về trình diện với ba mình rồi, tạm biệt."
Nói rồi Hà Linh Nhi lại phóng xe đi, Lâm Uyển Bạch còn chu đáo đứng vẫy tay cho đến khi cô ấy rời khỏi khu đất vàng của thành phố thì mới chịu vào nhà. Còn về Hà Linh Nhi, trên đường lái xe trở về nhà trong đầu không ngừng hiện ra rất nhiều suy nghĩ.
"Thì ra là gì người phụ nữ đó nên Hoắc Trường Uyên mới đến nhà mình hủy hôn ư?"
"Cũng phải, cô ấy rất đẹp, lại còn dịu dàng, nữ tính như vậy…"
Hà Linh Nhi nhìn lại bản thân mình trong gương, cô so với trước đây thì đã ra dáng con gái hơn nhiều rồi.
"Tất cả mọi đàn ông trên đời này đều thích phụ nữ dịu dàng mà. Nếu năm đó mình trở nên yểu điệu thục nữ một chút, có khi người đó đã đồng ý rồi…"
- -------------
Khoảng hai mươi phút sau, tại nhà họ Hà. Hà Thế Anh từ lúc ở công ty trở về đã không ngừng đập phá đồ đạc, vậy mà cơn bực tức vẫn chưa được lắng xuống.
Hà Linh Nhi từ ngoài bước vào, nhìn thấy cảnh tượng hỗn độn dưới sàn liền quát lớn: "Ba à, ba đang làm gì vậy?"
"Con, cuối cùng con cũng về rồi à? Con nói xem tên Hoắc Trường Uyên đó có phải muốn ba tức chết không? Hắn không chỉ vực dậy được tập đoàn, lại còn đang muốn nuốt trọn Hà thị chúng ta. Ba đã hết lời nài nỉ hắn, vậy mà…"
Hà Linh Nhi thở dài: "Cũng là tại ba xuất khẩu cuồng ngôn, còn đòi khiến cả nhà người ta ra đường ở. Nếu là con thì con cũng sẽ không tha cho ba đâu."
Hà Thế Anh nghe vậy càng tức hơn: "Cái con nhỏ này, rốt cuộc con đứng về phía ai vậy hả?"
"Thôi được rồi, là con sai. Ba cũng đừng có tức giận như vậy, chuyện gì mà lại không có hướng giải quyết chứ?"
"Hướng giải quyết", Hà Thế Anh nghe đến ba chữ này liền nghĩ ra những kế rất hay: "Đúng rồi, sẽ có hướng giải quyết. Con gái của ba xinh đẹp như vậy, con đến chỗ Hoắc Trường Uyên… "
"Con từ chối!" - Chưa đợi ba mình nói xong, Hà Linh Nhi đã thẳng thừng đáp trả.
"Thôi được, nếu không thể tiếp cận Hoắc Trường Uyên, vậy con tiếp cận mẹ hắn ta đi. Ai cũng được, miễn là người đó có thể khuyên Hoắc Trường Uyên chừa cho ta một con đường sống."
"Tại sao phải làm như vậy? Hà thị sụp đổ thì con cũng sẽ đi làm để nuôi ba mà. Con có bằng thạc sĩ do đại học Thụy Sĩ cấp đó."
"Không được, nếu Hà thị sụp đổ, ba cũng sẽ không thiết sống nữa đâu!"
"Ba…" - Hà Linh Nhi không thành công khuyên răn ba mình, không muốn nói nữa mà bỏ luôn về phòng. Sau đó cô lại suy nghĩ rất nhiều về những lời ba mình nói, cũng như câu nói báo ơn chưa đủ của Lâm Uyển Bạch.
Bây giờ cô chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, có khi mọi chuyện sẽ được giải quyết, hoặc là Lâm Uyển Bạch sẽ không muốn nói chuyện với cô nữa. Cũng phải, nếu đi đường vòng một chút thì họ cũng có thể coi là tình địch mà. Đứng giữa vấn đề nan giải này, Hà Linh Nhi thật sự không biết phải giải quyết làm sao.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.