Lâm Uyển Bạch đổ mồ hôi hột, vừa nói vừa dè chừng lùi lại phía sau: "Làm sao cô đến được đây?"
Lâm Dao Dao chợt bật cười khanh khách, tiếng cười nghe ghê rợn như quỷ dữ: "Tại sao á? Chuyện này cô phải đi hỏi người đàn ông của mình rồi, chỉ mới có mấy ngày xa cách đã vội chạy đến đây tìm cô. May mà Lâm Dao Dao tôi đa mưu túc trí, chỉ cần âm thầm bám theo hắn là đã có thể đến được nơi này, rồi ngồi chờ thời thôi...À nhưng mà số tôi tốt thật, tự nhiên khi không lại được chính "con mồi" của mình giúp đuổi ba gã đàn ông phiền phức kia, haha."
Lâm Uyển Bạch cảm thấy vô cùng khó hiểu: "Lâm Dao Dao, cô sống ở thành phố ăn sung mặc sướng không muốn mà lại chạy đến đây truy lùng tôi? Dù chúng ta có nhiều hiềm khích cũng đâu đến mức cô đuổi cùng giết tận tôi như vậy chứ?"
"Ăn sung mặc sướng ư? Thật là khiến người ta thấy tức cười chết đi được. Lâm Uyển Bạch, để tôi nói cho cô nghe, nhờ ơn phước mà Hoắc Trường Uyên ban cho nên bây giờ Lâm thị đã hoàn toàn sụp đổ, Lâm gia cũng vì vậy mà bị niêm phong; mẹ tôi thì phải vào tù, còn ông già kia không trả được nợ nên đã bỏ trốn đi nước ngoài biệt tăm biệt tích...Còn tôi, tôi bơ vơ lạc lõng không nơi để về, người thân họ hàng thấy tôi rơi vào bể khổ liền quay lưng tránh mặt, đến bạn bè cũng chẳng thèm dòm ngó đến tôi,...Cô nói xem, nói xem đó là ăn sung mặc sướng ư?" -
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-dem-nong-nhiet-mot-doi-dam-say/1734219/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.