Lâm Uyển Bạch mừng rỡ trong nước mắt, nhưng lại cố tình không muốn để cho Hoắc Trường Uyên biết mình đã nhận ra điều này. Cô muốn một ngày nào đó chính miệng hắn phải thú nhận trước mặt cô, chứ nói với Phong Hàn thì có ích gì chứ?
Được một lúc, khi Vân Dực đã làm xong hồ sơ xuất viện, Hoắc Trường Uyên liền vào trong bồng Lâm Uyển Bạch trở về căn nhà ở gần biên giới, dọc đường còn không quên mua mấy thứ bổ dưỡng dành cho bà bầu để tẩm bổ cho cô.
"Nè, em nằm xuống đây." - Hoắc Trường Uyên vô cùng dịu dàng, bồng Lâm Uyển Bạch từ lúc ra khỏi xe, đi hết đường mòn rồi đặt cô cẩn thận lên giường.
Lâm Uyển Bạch muốn cười nhưng cố nén lại: "Sao bây giờ anh dịu dàng vậy nhỉ? Không phải lúc trưa còn cáu gắt..."
Lâm Uyển Bạch còn chưa nói hết câu, Hoắc Trường Uyên liền nhanh nhảu đặt ngón tay ra chắn trước mặt cô: "Lúc trưa không hề có chuyện gì xảy ra hết, Hoắc Trường Uyên tôi là nam nhân đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, tuyệt đối không bao giờ cáu gắt với người phụ nữ của mình cả!"
Lâm Uyển Bạch không nhịn được cười mà hất tay hắn ra: "Anh bị làm sao vậy? Xem nhiều phim cổ trang quá rồi đúng không?"
Hoắc Trường Uyên cong nhẹ khóe môi, vừa kéo mền lên đắp cho cô, lại còn chạm chạm nhẹ vào chiếc bụng nhỏ: "Đúng đúng, Tiểu Bạch nói gì cũng đúng. Bây giờ em cứ nghỉ ngơi cho tốt, tiểu bảo bối của tôi chắc cũng mệt rồi."
Nói xong hắn liền rời đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-dem-nong-nhiet-mot-doi-dam-say/1734218/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.