Kết hôn được mười tháng, ta bắt đầu có ảo giác. Ta biết đó chỉ là ảo giác, nhưng nó lại rất chân thật.Mỗi lầncùng Giai Cảnh ân ái, ta bắt đầu cảm thấy có điểm không chân thực. Tráilại khi cùng A Du, mỗi lần ân ái cùng Giai Cảnh đều là ta chủ động. Tabiểu hiện với nàng những biểu hiện sắc dục đặc hữu của nam nhân, ta lấytay từ từ vuốt ve thân thể của nàng. Ngón tay thô ráp của ta lưu lại dấu vết trên da thịt trắng mịn, ta rất tập trung. Còn có, vợ của ta, nàngbiết hưởng thụ hơn so với A Du, nàng là người thừa hoan. Mà trong cuộcsống vợ chồng của ta và A Du, A Du luôn là người khơi mào, cũng là người thừa thụ. Thừa thụ cùng thừa hoan khác nhau một chữ, nhưng ý nghĩa lạixác nhau một trời một vực.Ta nghĩđáng đời A Du trước đây, nếu như nàng không chạm vào ta, ta cũng khôngcần hận nàng như vậy. Cho dù ko hận thân thể của nàng, ta cũng chán ghét nó. Nhưng ko ngờ là chỉ cần mỗi lần ta nhắm mắt lại, ngón tay ta đang ở trên người Giai Cảnh bỗng biến thành đang trên thân thể khô gầy của ADu. Trong đêm tối, dưới thảm lạnh như băng, nàng luôn có thể mặt dày mày dạn đè lên ta. Nàng rên hừ hừ, ta không để ý tới nàng, nàng cũng không e lệ, vẫn tiến thẳng đến. Một năm sau khi nàng chết ta thường nghĩ đếnvấn đề này. Ta nghĩ, nếu như A Du chưa bao giờ chủ động, ta có thể muốnnàng hay ko. Sau đêm tân hôn, ta chán ghét nàng, hận nàng ko giống mộtnữ nhân đứng đắn, lại có thể hạ dược nam nhân. Chỉ là, ta luôn không cóđáp án, vì vậy ta cũng ko nghĩ nữa.Ta cùngGiai Cảnh ân ái bắt đầu không tập trung, ta nghĩ có thể là do ta mệtmỏi. Gần đây công việc của ta rất mệt, có chút ko thuận lợi. Ta quyếtđịnh nửa tháng không đụng tới Giai Cảnh, cho đến một buổi tới đàm phánhợp tác thành công, ta mới gỡ bỏ lệnh cấm cho mình, quả nhiên, hết thảyđều như ta suy nghĩ, bất quá chỉ là ta mệt mỏi. Đêm hôm đó, chúng ta vôcùng hài hòa, Giai Cảnh sau khi thỏa mãn cười với ta, giống như tiểu quỷ thỏa mãn. Ta nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cười dương dương tự đắc. Ta nghĩ ta cần phải đã quên nàng, dù cho thật sự có cái gì ta cũng đãquên.Mùa đôngđến, đã xảy ra một việc lớn. Ngôi nhà ta cùng A Du ở trước đây xảy ratrộm cắp. Lúc ta đang làm việc nhận được điện thoại của cảnh sát, bọn họ hỏi ta có phải chủ nhà ko, ta nói không phải. Nhưng bọn họ vẫn muốn tađến đó một chuyến. Ta lái xe đến, nơi này ko thay đổi bao nhiêu, chỉ làko có người, ko có sinh khí. Ta dừng xe lại, trước cửa đã có xe cảnhsát. Ta đi vào, đồ cổ trong phòng khách đã ko còn, những thứ Hà Du Cẩntừng hao hết tâm tư trang trí cũng ko còn tươi đẹp như trước đây. Cảnhsát hỏi ta nơi này đã bao lâu không có ở người, ta nói bốn năm, còn kémmột tháng lẻ bảy ngày, A Du đã chết được bốn năm rồi.Hắn muốn ta đi kiểm tra xem có vật quý gì bị mất, muốn ta thống kê số lượng nhữngthứ bị mất. Ta dạo trong phòng một vòng, lắc lắc đầu nhìn cảnh sát, takhông biết cụ thể mất những thứ gì. Thời điểm đó, cảnh sát dùng ánh mắtkhác thường nhìn ta, không thể tin nói: “Ngươi từng ở đây hai năm, ngươi ko biết nhà này có những tài sản gì.” Ta lắc đầu, ta không cần thiếtnói dối.Ta nói, tacó thể nói đại khái, hắn bất đắc dĩ cam chịu, nói đành phải như thế. Sau đó để cho một cảnh sát trẻ tuổi hơn hắn đi theo ta để ghi chép. Trongnhà có rất nhiều phòng, ta bước vào từng gian từng gian, ta nghĩ đây làlần đầu tiên ta quan sát từng phòng, dĩ nhiên ta không thể nói có baonhiêu đồ bị mất. Ta tại phòng ngủ ngây ngốc lâu nhất, đây là nơi ta quen thuộc nhất. Tủ sắt đã bị cạy ra, bên trong ko còn thứ gì cả. Người cảnh sát trẻ tuổi hỏi ta, bên trong có chứa những gì, ta nói có lẽ là trangsức. A Du có trang sức, chỉ là ta không biết để ở đâu. Hắn hỏi ta sốlượng cụ thể, ta cũng lắc đầu.Cuối cùng,cảnh sát bất đẵc dĩ cáo từ, trước khi đi còn nói với ta, vụ án này manhmối không đủ, hơn nữa tội phạm gây án kinh nghiệm phong phú, không đểlại bất kỳ dấu vết gì, muốn điều tra ra chỉ sợ phải tốn thời khá nhiềuthời gian. Ta biết ý ở ngoài lời, nếu muốn phá án nhất định là không cóhi vọng gì. Cho dù vật bị trộm có xuất hiện trên thị trường, cảnh sátcũng sẽ không biết, bởi vì không có ai cung cấp thông tin vật bị trộmcho bọn họ. Ta nói tốt rồi tiễn bọn họ, ta nghĩ đây là trách nhiệm củata, không cần làm khó cảnh sát. Ta quyết định sửa sang lại ngôi nhà mộtchút, bởi vì ăn trộm cùng cảnh sát lần lượt đều đến, nơi này có chút íthỗn loạn. Mất chút thời gian, ta không biết làm vệ sinh khó như vậy. Sau khi sửa sang xong, ta ngồi trên ghế salon hút thuốc, đối diện là ảnhcưới của ta cùng A Du. Tầm ảnh này cũng ko có giá trị, hơn nữa ai sẽtrộm ảnh cưới đây. Ảnh chụp rất lớn, lớn đến mức nhân vật bên trong đềucó chút biến dạng, ta nghĩ nhạo báng A Du, cũng không phải mắt ko nhìnrõ, vì sao phải phóng to như vậy. Chỉ là ta ko bật cười.Ta trở vềphòng ngủ, phòng ngủ có di ảnh của A Du. Trong hình nàng nụ cười vẫn như cũ, tay ta trong vòng 50cm có thể chạm đến nàng. Ta nằm trên giường, có chút hơi mệt, trong vòng một ngày đi qua đi lại như vậy. Ta quyết địnhkhông quay về, ngủ ở chỗ này một giấc. Ta gọi điện cho Giai Cảnh, nàngnói cũng được. Đây là điều Hà Du Cẩn vĩnh viễn làm không được.Vừa nằmxuống, ta liền ngủ, vẫn ở vị trí trước kia. Chỉ là ta không nghĩ tới tanằm mơ. Ta không biết vì sao, nhưng rất chân thật, thậm chí ta chờ đợinó xảy ra, giống như đã chờ đợi cả đời. Ta rõ ràng một khắc trước cònđang suy nghĩ Hà Du Cẩn làm không được điều gì, sau một khắc liền nghĩtới nàng.Ta đưa tay xuyên qua chăn chạm vào vị trí của nàng.Vô cùng rõràng, ta gọi tên A Du, ta cởi nút áo nàng, lần này thật sự là ta chủđộng, ta vùi đầu vào chăn, khom người, từ ngang hông của nàng bắt đầungửi, như con mèo đói ngửi miếng cả tươi.Ta cảm thấy toàn thân đều nóng lên, ta ôm A Du vào trong ngực, A Du chăm chú nhìnta, trong mắt là nụ cười giảo hoạt, ta không thể chờ đợi được cởi hếttất cả quần áo, ta nâng cao eo tiến vào.Ta trongmộng phiêu hồ, ta biết rõ đây không phải là thật, A Du đã chết được bốnnăm, hài cốt sớm đã rữa nát, có lẽ đã sớm thành thể khí biến mất. Thânthể dưới thân nhất định ko phải thật, thế nhưng ta cũng ko lập tức tỉnhlại.Ta đã vàinăm không nằm mơ, huống chi mộng xuân, ta không thiếu khuyết sinh hoạttình dục, không cần thiết tìm kiếm con đường khác để được thỏa mãn. Takết hôn cũng mới một năm, cũng không chán ghét vợ của ta, cần gì cái ảotưởng khác.Chỉ là, ngày hôm sau tỉnh lại, hạ thể một mảnh ẩm ướt, ta xuất tinh trong mơ.Năm thứ tư sau khi A Du chết, năm thứ nhất sau khi ta tái hôn.Ta cùng Hà Du Cẩn…Trong mộng…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]