Chu Thiếu Xuyên nhìn chăm chú vào Hướng Vinh. Giữa lúc chờ đợi câu trả lời, những kỷ niệm ngày xưa như sóng biển cuồn cuộn tràn về nhấn chìm cõi lòng hắn. Đó là ngọt ngào thoả mãn, là chán ghét thất vọng. Chúng thay phiên nhau xâu xé trái tim hắn, kích thích từng sợi thần kinh và từng tế bào, khiến bàn tay đang nắm chiếc vòng phải khẽ run rẩy.
Hắn cắn nhẹ đầu lưỡi, để rồi phát hiện hàm răng là mềm song đầu lưỡi thì đắng.
Nhưng Hướng Vinh không đau sao?
Chu Thiếu Xuyên đưa ra một câu hỏi trí mạng, nó giống như một cây roi đầy gai nhọn siết lấy thân thể y. Chúng đâm từng tấc vào da thịt, rồi khứa nát trái tim y. Nó chẳng những đánh tan linh hồn y thành nhiều thể khác nhau, mà còn ngăn cản không cho chúng tụ lại.
Trong đầu y dường như phân liệt thành hai nửa, kẻ bên trái hằn học nói: "Không còn là của mày, mày không xứng có được nó!" Kẻ bên phải thì giãy giụa trước cái chết, không ngừng lặp đi lặp lại một cách yếu ớt: "Tôi thích cậu. Từ trước đến nay vẫn luôn thích cậu. Mười hai năm qua chỉ thích một mình cậu."
Nhưng đây chỉ là trả lời cho nửa câu sau mà thôi. Nửa câu đầu của Chu Thiếu Xuyên vô cùng rõ ràng, "Làm nó để tặng cho người tôi thích..." Dẫu Hướng Vinh có tám lá gan cũng không đủ dũng khí hy vọng rằng đó là một câu khẳng định với thì hiện tại, càng không đủ sức mở miệng dò hỏi.
Tám năm, nghe thì dài nhưng thật ra vỏn vẹn trong một cái chớp mắt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-dem-may-mua/1120238/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.