Buổi họp lớp cấp ba kết thúc, Hướng Vinh phát hiện tâm tình Chu Thiếu Xuyên dường như tốt vô cùng. Tuy sau khi khai giảng, Thiếu gia vẫn trốn học như thường lệ, nhưng thi thoảng hắn vẫn ló mặt đến lớp ở những tiết chuyên ngành quan trọng và còn chịu khó tham gia hoạt động tập thể. Thậm chí Lí Tử Siêu mở tiệc chúc mừng thoát kiếp FA, hắn cũng góp mặt, hơn nữa không hề đưa ra bất kỳ lời nhận xét chế giễu nào trong suốt buổi tiệc. Lí Tử Siêu ế chỏng gọng của ngày xưa đã chết rồi, bây giờ là Lí Tử Siêu tiền đầy túi tình đầy tim, hắn mừng như thể vạn tuế đã nở hoa. Cả buổi tiệc, hắn gấp lấy gắp để cho Tôn Kiều, vẻ mặt vui sướng như được mùa, thể hiện sống động ba chữ 'cảm giác cần' mà hắn nói lần trước. Tôn Kiều cũng phát huy hết cỡ hình ảnh chim nhỏ nép vào ngực mẹ, ít nhất người ngoài nhìn vào cũng hoàn toàn không nhận ra 'thuyết âm mưu và tình yêu' của Chu Thiếu Xuyên. Chẳng qua Hướng Vinh phát hiện chiếc túi vải mà cô hay đeo đã trở thành chiếc túi hộp của một thương hiệu cao cấp; thỏi son và hộp phấn phủ mà cô dùng để trang điểm sau bữa ăn cũng thuộc thương hiệu mỹ phẩm cao cấp G. Song những điều đó không thể hoàn toàn chứng minh cô đã trăm phương ngàn kế, âm thầm kín đáo bòn rút bạn trai. Trong thời đại của chủ nghĩa tiêu dùng, truyền thông chỉ cần tốn vài nét mực đã chứng minh rằng tình yêu của bạn trai cần phải thể hiện mới có giá trị. Phàm người nào không chịu chi tiền cho bạn gái thì chẳng bằng một con chó, dù cho làm thịt cũng ngại bẩn tay, hoàn toàn không xứng với hàng tồn ngày Tết. Đối với một Lí Tử Siêu đang đắm mình trong hũ mật ngọt ngào, Hướng Vinh không nỡ tạt gáo nước lạnh vào mặt hắn. Từ trước đến nay, chuyện tình cảm luôn là của một người sẵn sàng đánh và một người sẵn sàng nhận, huống chi cậu là một thằng nhóc độc thân từ trong bụng mẹ, chưa có mảnh tình vắt vai thì dựa vào cái gì để đưa ra lời khuyên cho người ta? Ngược lại, Chu Thiếu gia với cặp mắt nhìn thấu hồng trần đã phán rằng —— Mối tình của Lí Tử Siêu chưa chắc không thể bền lâu, tiền đề là nền tảng vật chất của hắn luôn có thể thoả mãn những mong muốn không ngừng sinh sôi của Tôn Kiều. Thế nên, đừng nhìn người ta cúp học mà khinh nhé, người ta từng đạt điểm tối đa Triết học Mác đấy. Nhưng đây là chuyện của sau này, đó là khi Chu Thiếu Xuyên lơ đễnh nhắc đến trong bữa cơm gia đình của 501 vào đêm Trung Thu. Tết Trung Thu năm nay đến muộn, cuối tuần này nối liền với Lễ Quốc Khánh là thành một kỳ nghỉ dài hạn. Trung Thu tức Tết đoàn viên, khỏi cần phải nói, Hướng Quốc Cường cũng biết bạn Xuyên cùng lớp với con trai ở cách vách xa nhà tận nửa vòng Trái Đất, một thân một mình lạ nước lạ cái theo học tại Bắc Kinh, vì thế ông nhiệt tình mời đứa nhỏ đến nhà ăn bữa cơm sum họp. Tết Trung Thu đương nhiên quan trọng nhất là bánh trung thu, nhưng đáng tiếc món ăn truyền thống đó đã không giữ được hương vị như thuở ban đầu, chúng chỉ đóng vai trò góp không khí chứ chẳng ai thèm chạm vào. Đối với người phương Bắc, hễ liên quan đến Lễ Tết hoặc dính dáng đến hai chữ 'đoàn viên', hầu hết họ sẽ chọn sủi cảo. Hướng Quốc Cường chuẩn bị hai loại nhân, mặn thì có thịt dê, chay thì có bí ngòi kèm ớt xanh và củ năng. Ông cũng phân công cày cuốc rõ ràng, con gái và Tiểu Chu chịu trách nhiệm ăn, còn ông và con trai phụ trách nhào bột, cán vỏ và gói sủi cảo. "Cậu thấy chưa, nhìn một phát là biết ngay địa vị của tôi và em gái trong nhà." Hướng Vinh vừa cán vỏ vừa cười nói với Chu Thiếu Xuyên, "Trọng nam khinh nữ chỉ là trên sách vở thôi. Hồi đó tôi còn tức lắm, cứ nghĩ sách vở viết sai hết rồi, rõ ràng việc nhà chỉ có một mình tôi làm. Từ bảy tuổi tôi đã biết nấu cơm, thế mà Hướng Hân đến giờ chỉ biết hâm nóng sủi cảo và nấu mì gói. Đồng chí Quốc Cường còn bảo thế là giỏi rồi, con gái là để người ta cưng chiều, mấy chuyện nặng nhọc như nấu cơm phải để đàn ông con trai làm." Chu Thiếu Xuyên ngồi ở đối diện, mỉm cười nghe mấy lời than thân trách phận của Hướng Vinh. Hắn thầm nghĩ gia quy nhà họ Hướng trọng nam khinh nữ thật chí lý, ít nhất đã cho hắn thấy dáng vẻ oai hùng khi cán bột của cậu. Động tác thành thạo điêu luyện, tốc độ nhanh đến nỗi chỉ thấy chày cán bột thoắt ẩn thoắt hiện. Chu Thiếu Xuyên nhìn cái thớt dính đầy bột mì, nhìn từng lát vỏ được cậu cán mỏng, hắn bỗng nhớ đến hình ảnh mẹ Lâm từng làm sủi cảo, hình như tốc độ cán vỏ của cậu cũng nhanh bằng mẹ Lâm vậy. Ra cửa có thể đánh, vào nhà có thể nấu, đối tượng hắn thích quả thật là một người xuất sắc vừa hiền huệ vừa vũ dũng! Chu Thiếu Xuyên khẽ cụp đôi mắt cười, vừa ngước lên đã thấy ngọn tóc của người thương dính một chút bột mì. Hắn chần chừ hai giây, gắng nhịn xuống ý định vươn tay giúp Hướng Vinh lau đi. Vừa ra hiệu bằng mắt, hắn vừa đưa khăn giấy để Hướng Vinh tự lau. Hắn còn nhớ lúc trước ở Hàng Châu giúp Hướng Vinh lau tóc, phản ứng của cậu rất gắt. Trực giác của Chu Thiếu Xuyên báo rằng Hướng Vinh không thích những hành động nhập nhằng mập mờ dưới tình huống mối quan hệ chưa xác định. Nếu đã vậy, hắn rất sẵn lòng phối hợp với suy nghĩ của người hắn thương. Dẫu sao ba ngày nữa là đến cuối tuần, hắn đã lên kế hoạch tỏ tình với cậu từ lâu. Mọi thứ đã được sắp xếp ổn thoả. Thật ra Chu Thiếu Xuyên nghĩ về cách thức tỏ tình trong một khoảng thời gian khá dài mới cho ra một hình thức có một không hai vừa độc đáo vừa lãng mạn. Nhưng trước đó, hắn cảm thấy không nên để lộ quá nhiều tâm tư. Nếu không, những điều ngạc nhiên mà Hướng Vinh cảm nhận vào khoảnh khắc đó e rằng không đủ đánh gục con lừa nhỏ bướng bỉnh. "Hai người các con, một người cán bột một người nhìn, sao im re không nói gì vậy?" Hướng Quốc Cường làm nhân sủi cảo trong phòng bếp, ông nhìn thoáng qua hai chàng trai mười tám tuổi im ru bên bàn ngoài, "Tết nhất tới nơi rồi, sôi động mới vui. Cho các con miếng nhạc nè." Đồng chí Quốc Cường vừa mở điện thoại vừa làm ấm giọng, ngay sau đó trong nhà vang lên "Trang nam tử hán bắt ngựa – chàng thật anh dũng cường tráng"... [1] Hướng Quốc Cường đích thị là một tay sành sỏi trên kỹ thuật, song ở phương diện thẩm mỹ thật sự không dám nhìn thẳng. Nghe giai điệu bay bổng tít trên trời cao, Hướng Vinh thấy não mình như muốn văng ra ngoài, tự dưng cậu nhớ tới thú chơi vinyl* của Lương Công Quyền quá. Cậu thật lòng thật dạ nghĩ rằng, nếu đặt ông bố nhà cậu và bác Lương lên bàn cân so sánh về khả năng thưởng thức âm nhạc, có lẽ bố Hướng cần... một trăm Hướng Hân mới có thể bằng bác. [2] [1] Trang nam tử hán bắt ngựa – chàng thật anh dũng cường tráng (套马的汉子你威武雄壮): lời bài hát Sáo Mã Can (套马杆) của Ô Lan Thác Á (lời dịch của Bất Lưu Danh). Sáo Mã Can là công cụ của dân chăn nuôi du mục. [2] Chơi vinyl (chơi đĩa than): Ý tưởng đầu tiên đã xuất hiện cách đây 140 năm nhờ thiết kế phonograph (máy hát đĩa) của Edison. Những bản thu đầu tiên cũng đã xuất hiện lần đầu tiên vào năm 1948 với chiếc đĩa than 12inch đầu tiên trên thế giới. Nhưng ngay cả Hướng Hân cũng không tài nào nghe nổi. Cô bé nhảy dựng lên lớn tiếng phản đối: "Đồng chí Quốc Cường, tình hình gì đây? Đồng chí nghe bài này là đang định gia nhập nhảy quảng trường đúng không?" Hướng Quốc Cường bị con gái rượu đả kích trầm trọng. Ông đành nhìn sang con trai cưng qua ô cửa kính, thấy khuôn mặt của Hướng Vinh cũng là 'Nếu bố tiếp tục phát bài này, con sẽ không làm nữa'. Ông cười: "Được rồi, chê bố dung tục, vậy các con đều là những người trẻ văn nhã, được chưa? Con trai, cán vỏ hòm hòm rồi đúng không? Đàn một khúc dương cầm cho bố nghe đi. Làm một bản Beethoven* trước, cả nửa năm rồi bố chưa nghe con đàn." [3] [3] Beethoven: là một nhà soạn nhạc cổ điển người Đức. Cây dương cầm đặt ở 502 cách vách, nhưng từ khi Chu Thiếu Xuyên dọn vào, ngoại trừ lần thoa thuốc cho hắn thì cậu chưa từng bước vào lần nữa. Cậu gần như đã quên mất cây đàn trông như thế nào, chẳng qua nếu bố muốn nghe thì đàn thôi, chỉ là không ngờ đôi mắt Chu Thiếu Xuyên bỗng sáng rỡ. "Sao tôi không biết cậu còn biết chơi đàn?" Chu Thiếu Xuyên ngạc nhiên, "Vậy cây đàn trong nhà tôi thực chất là của cậu?" "Của chung." Hướng Vinh cười, "Nếu bố không nhắc, tôi sắp quên mất tôi còn biết đàn. Nhưng không hay bằng cậu, hay là cậu đàn cho mọi người nghe đi?" Thật ra người nào đàn mà chả được, dù sao chỉ cần có âm nhạc 'tao nhã' làm nhạc nền là xong việc. Một bữa cơm gia đình chỉ cần một tay Hướng Quốc Cường cũng có thể lo liệu, ông giục hai bạn nhỏ sang nhà bên chơi duet* —— Đây có lẽ là một trong số ít thuật ngữ dương cầm mà ông nói rành rọt. [4] [4] Duet: 4 tay/2 người cùng biểu diễn trên một cây đàn; khác với Duo là 4 tay/ 2 người cùng biểu diễn trên hai cây đàn. Mấy tháng trôi qua, đây là lần thứ hai Hướng Vinh bước vào căn nhà quen thuộc 502. Có lẽ do được bà Tăng dọn dẹp thường xuyên nên căn phòng trông sạch sẽ gọn gàng. Nhưng Chu Thiếu Xuyên chưa bao giờ mở bếp nấu nướng, thành thử căn phòng khó tránh khỏi thiếu thốn hơi thở sinh hoạt. Theo nhịp cầu âm nhạc của Hướng Quốc Cường, lúc này cửa phòng 501 và 502 đều mở toang. Chu Thiếu Xuyên mở nắp dương cầm, trong đầu bỗng loé lên điểm sáng be bé. Hắn nói với Hướng Vinh: "Tay cậu còn đang dính bột, rửa tay trước đi." "Để ý quá, có cần tôi tắm rửa dâng hương rồi mới được đàn không?" Hướng Vinh trêu hắn, nhưng thật ra vẫn nghe lời vào phòng vệ sinh rửa tay. Tranh thủ cậu vắng mặt, Chu Thiếu Xuyên chộp lấy khúc phổ trên cây dương cầm rồi nhanh chóng nhét vào ngăn tủ TV. Âm thầm lặng lẽ làm xong việc, hắn bình tĩnh như thể chưa có chuyện gì xảy ra ngồi ở ghế bên trái dương cầm. Sau khi Hướng Vinh ngồi xuống, hai người trân trối nhìn nhau, rốt cuộc cũng không biết nên đàn bản nào. "Duet thật hả?" Hướng Vinh nghĩ, "Hai mình chơi... The flight of the Bumblebee hả?" [5] Chu Thiếu Xuyên gật đầu: "Được, đàn thôi." "Tôi không được." Hướng Vinh lắc đầu dứt khoát, "Trình độ chưa tới, tay bị chuột rút mất." Vậy cậu nói làm gì? Chu Thiếu Xuyên cạn lời nhìn cậu: "Thế thì Feux Follets?" [6] "Cũng không được." Hướng Vinh vuốt mũi cười rộ, "Tôi không mắc hội chứng Marfan. Xin kiếu Paganini và Liszt." [7; 8] [5] The flight of the Bumblebee (Chuyến bay của chú ong vàng): của Nikolai Rimsky Korsakov. Khúc dạo đầu mô phỏng tiếng vo ve gấp gáp của côn trùng, chuyển tải một cách xuất sắc hình ảnh về một chú ong bận rộn đang lao vun vút, một khung cảnh ngộ nghĩnh náo nhiệt. [6] Feux Follets (Transcendental Étude No. 5): là một Etude siêu việt của Franz Liszt. [7] Hội chứng Marfan: ở người có chân tay dài ngón tay dài là một rối loạn di truyền ảnh hưởng đến mô liên kết. Ý của Vinh là, bản Feux Follets khó lắm, phím này với phím kia xa nhau với không tới. [8] Paganini: là một nghệ sĩ chơi violin, viola, guitar và nhà soạn nhạc người Ý. Ở đây chắc tác giả nói đến "Khúc luyện chính từ Paganini" dựa trên các giai điệu khác nhau của nhạc sĩ thiên tài Nicôlô Paganini dành cho vĩ cầm, vốn đòi hỏi nhiều kỹ thuật biểu diễn điêu luyện và có độ khó cao nhất, mà Franz Liszt chuyển thể cho dương cầm. Vậy rốt cuộc cậu chơi được bản nào đây? Chu Thiếu Xuyên đứng dậy, đi tới sô pha: "Tôi nhớ từng thấy một bản dương cầm cấp chín trong khúc phổ, thế nên đó là quà tặng kèm theo à?" "Làm gì có, tôi mua bằng tiền đấy." Hướng Vinh cười, "Luyện bản đó để dự thi, không thể sánh với trình độ thực. Tôi cũng từng thi biểu diễn đó, nhưng chỉ là nghiệp dư cấp mười trong truyền thuyết thôi. Nói thẳng ra cũng chỉ chơi Chopin sơ cấp, kém hơn cậu nhiều." "Tôi chỉ mới đàn một lần mà cậu vẫn nhớ đến bây giờ sao?" Dường như từng chữ trong câu nói của hắn đều chứa ý tứ sâu xa. Chu Thiếu Xuyên cười nói, "Nhanh chơi một bản đi, bố cậu đang đợi kìa. Cậu còn chậm là trang nam tử hán bắt ngựa nữa đấy." Ông ấy đúng thật sẽ bắt ngựa tiếp! Hướng Vinh cười, dịch đến giữa ghế. Thật sự đã lâu rồi chưa chạm vào dương cầm, ngón tay cậu không còn linh hoạt như xưa. Cậu đành trước tiên luyện ngón chạy theo âm giai Đô trưởng và âm giai La thứ, còn rải hợp âm liên tục mấy lần. [9; 10] [9] Âm giai (Thang âm, Scale, Gam): là tập hợp gồm 8 nốt từ thấp đến cao được chọn từ 12 nốt nhạc theo nhiều quy luật khác nhau tùy thuộc mục đích của người chơi. Âm giai Đô trưởng (C major scale) thường là 8 nốt C – D – E – F – G – A – B – C.; Âm giai La thứ (Am) thường là A – B – C – D – E – F – G – A. [10] Rải hợp âm: là kỹ thuật đánh lần lượt từng nốt nhạc nằm trong hợp âm thay vì đánh các nốt lên cùng một lúc (tập luyện bài tập bấm rải ngón trên phím đàn có tác dụng làm giãn các khớp ngón tay, giúp các ngón tay, cổ tay linh hoạt, điêu luyện và mềm mại hơn) Xuôi chiều cũng không đến nỗi nhưng đảo ngược thì tay trái và tay phải không đồng bộ, trình độ thụt lùi đến mức này, may mà bác Lương không nghe thấy. Hướng Vinh xấu hổ thầm nghĩ, nếu bác còn ở đây thì chắc hẳn đã khóc than cho toàn bộ tâm huyết của mình đều đổ sông đổ bể. Vậy nên hãy bắt đầu với một bài tương đối đơn giản. Hướng Vinh chọn《Goldberg Variations》là bản nhạc duy nhất mà cậu có thể nhớ giai điệu chính và chơi không tệ. Đàn xong đoạn đầu tiên, cậu... ngủm. [11] [11] Goldberg Variations: Tác phẩm kinh điển của Bach. Câu chuyện thú vị về tác phẩm: Có một bá tước bị mất ngủ trầm trọng và tinh thần đặc biệt tồi tệ. Một lần, sau khi nghe Bach trình diễn, ông ấy ngay lập tức cảm thấy tốt hơn nhiều. Ông đã tìm gặp Bach và mong rằng vị nhạc sĩ có thể viết một thủ khúc để giúp xoa dịu nỗi thống khổ do mất ngủ. Từ đó, bản "Goldberg Variations" ra đời. "Hết rồi?" Chu Thiếu Xuyên nghe chưa đã, "Đoạn sau đâu, bị cậu ăn hết rồi hả?" "Ba mươi hai đoạn lận đó anh hai." Hướng Vinh ngoái đầu nhìn hắn, "Đàn hết thì sủi cảo chắc đã lạnh ngắt, với lại tôi chỉ nhớ rõ đoạn đầu." Chu Thiếu Xuyên đành bất đắc dĩ gật đầu, thật ra phong cách chơi nhạc của Hướng Vinh không khác mấy so với suy nghĩ của hắn. Với kho tàng các tác phẩm dương cầm nổi tiếng trên thế giới, hắn cũng thấy Hướng Vinh thích hợp nhất với các bản của Bach, tinh tế, cân đối và chặt chẽ. Hướng Vinh không thích hợp với tình cảm mãnh liệt dâng trào của Beethoven hay kiểu lãng mạn duy mỹ của Chopin. Cậu điềm tĩnh, khách quan, mang vẻ đẹp của sự tư duy logic. "Vậy là cậu chưa bao giờ nhớ sheet nhạc khi chơi piano à?" Chu Thiếu Xuyên cười khẽ, "Tôi nhớ từng thấy một cuốn tuyển tập các bài hát dân gian trong nhà. Cậu xem thử nó còn trên giá không?" Hướng Vinh lật mấy khúc phổ trên giá dương cầm, đoạn lắc đầu: "Không thấy." "Chắc là bị tôi cất đâu đó." Chu Thiếu Xuyên đứng dậy, đi tới trước tủ TV, "Hình như để ở đây. Sheet nhạc nhiều quá, lung tung lộn xộn, cậu xem thử có bản nào chơi được không?" Hướng Vinh ngồi xổm xuống. Cậu mở ngăn kéo, lấy ra mấy khúc phổ mà đã được ai đó vừa bỏ vào. Giữa lúc chăm chú lật tìm, cậu bỗng nghe thấy Chu Thiếu Xuyên ồ lên. "Cái gì đây?" Chu Thiếu Xuyên lấy ra một hộp giấy từ trong ngăn kéo, bên trong là xấp giấy có hình người tí hon được vẽ bằng tay. Đây là những tờ A4 đã được cắt dán và đóng thành quyển sổ nhỏ. Ngay trang bìa là hình vẽ của một vị hiệp khách mặc trang phục cổ trang với tà áo trắng tung bay đón gió, bên cạnh được ai đó viết lên bốn chữ to rõ: Kiếm khách Ma Tôn. Nét chữ thanh thoát mà cứng cáp, người ta hay nói nét chữ nết người, đây chính xác là chữ viết tay của Hướng Vinh. Nhưng khoảnh khắc khi ánh mắt Hướng Vinh va phải bốn chữ đó, mặt cậu thộn ra —— Đây chẳng phải là tập truyện mà cậu đã vẽ trong kỳ nghỉ hè rảnh rỗi của năm mười sáu tuổi sao? Đứa trẻ nào biết vẽ đều mơ mộng trở thành hoạ sĩ sáng tác cho anime và manga, Hướng Vinh cũng không ngoại lệ. Khi còn thuở thiếu thời, cậu đã xem hàng loạt các bộ truyện tranh với đủ thể loại, nhiệt huyết dâng trào khó tránh khỏi ngứa tay, vì thế cậu đã cho ra đời một câu chuyện tiên hiệp truyền kỳ. Nội dung truyện không có gì mới lạ, chỉ là kể về một kiếm khách thuộc danh môn chính phái nhận uỷ thác của sư phụ xuống núi truy tìm Ma Tôn chuyển thế. Sau đó kiếm khách bắt gặp một thiếu niên có thân thế vô cùng bi thảm đang rơi vào cảnh ngộ bốn bề thọ địch, kiếm khách không thể thấy chết không cứu bèn vươn tay giúp đỡ, nhưng không ngờ rằng thiếu niên ấy chính là Ma Tôn chuyển thế. Trải qua bảy bảy bốn mươi chín kiếp nạn, cuối cùng thiếu niên đã cởi bỏ phong ấn ma lực trong cơ thể, trở thành một Ma Tôn đường đường chính chính, và cũng đồng thời là đối thủ không đội trời chung của ân nhân cứu mạng. Nghe như một câu chuyện máu chó về cuộc chiến giữa thiện và ác, nhưng dưới ngòi bút của hoạ sĩ Hướng Vinh, mối quan hệ đối lập giữa kiếm khách và Ma Tôn dần quy về một hướng. Vì sao à? Vì khi đó Hướng Vinh vừa cởi bỏ phong ấn 'gay lực' trong cơ thể, thành ra cậu dứt khoát đưa hai nhân vật chính trở thành cặp đôi tương ái tương sát. Lên trời xuống đất cướp của giết người, tay Ma Tôn nhuộm đầy máu tươi nhưng hắn chỉ giơ cao đánh khẽ, dịu dàng ấm áp với chàng kiếm khách cô đơn. Mỗi khi đến thời khắc mấu chốt quyết định sinh tử, hai người đều đứt dây xích. Trong lúc đánh nhau, cả hai cũng không quên rải cơm chó cho mấy vị huynh đài của danh môn tà phái. Sau cùng, dưới lời khuyên của kiếm khách, Ma Tôn quyết định cải tà quy chính. Hai người tay nắm tay thoái ẩn giang hồ, để lại truyền thuyết cảm động về một chính một tà lưu truyền trong dân gian. Hướng Vinh cảm thấy tài vẽ tranh của mình cũng không tệ, nên đã lấy mấy tập đầu tiên chưa triển khai cốt truyện mối tình đồng giới của hai nhân vật chính đưa cho bác Lương xem. Lương Công Quyền cũng thấy mấy tập truyện tranh tự sáng tác của cậu rất có tính giải trí, ông tò mò không biết Hướng Vinh sẽ triển khai cốt truyện ở phần sau như thế nào. Một ngày đẹp trời, ông vô tình phát hiện nội dung tiếp theo của Kiếm khách Ma Tôn được Hướng Vinh để trong ngăn bàn, nhưng vừa thấy lời thoại thì ông suýt chút nữa ngất xỉu tại chỗ —— "Nếu ngươi chết, dù ta lên tận trời xanh, xuống tận suối vàng cũng nhất định phải tìm ngươi. Mỗi đời mỗi kiếp, ta sẽ chờ ngươi trở về." Trời đất quỷ thần ơi, mối thù chính tà mà ông mong mỏi nay trở thành chuyện tình dây dưa ba đời bà kiếp! Ông nghĩ thầm, ban ngày ban mặt dám vẽ truyện tranh kiểu này, nếu để Hướng Hân nhìn thấy thì chẳng phải thế giới quan chưa kịp hình thành của con bé chịu đả kích trầm trọng à? Vì thế ông lập tức gom hết mấy tập truyện tranh của Hướng Vinh sang nhà mình, còn trìu mến bảo rằng 'ơ để bác đóng thành sách cho con nhé', 'ơ để bác thay con bảo quản nhé'. [12] [12] Lên tận trời xanh, xuống tận suối vàng: Nằm trong "Trường Hận ca" của Bạch Cư Dị: "Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, Lưỡng xứ mang mang giai bất kiến" (上窮碧落下黃泉, 兩處茫茫皆不見),Trên cùng đến trời xanh, dưới tận suối vàng, Cả hai nơi mênh mông, đều không thấy (nàng) đâu cả. Lúc vẽ, Hướng Vinh thấy thật vui thật đã. Vẽ xong, cậu quên sạch sành sanh câu chuyện tiên hiệp truyền kỳ sướt mướt của mình. Cậu cho rằng những thứ đó đã được Lương Công Quyền bán ve chai, nhưng không ngờ lịch sử đen tối của cậu sẽ có một ngày bại lộ dưới ánh mặt trời, hơn nữa nó sắp sửa bị một người sợ gay như Chu Thiếu Xuyên vạch bụng!!! Trời • đất • ơi! Đây đúng là sấm • sét • giữa • trời • quang!! Đúng là đất • bằng • nổi • sóng mà!!! Thấy Chu Thiếu Xuyên đang chuẩn bị giở ra trang đầu tiên của tập truyện được đánh số '2', Hướng Vinh lập tức chộp lấy, ú ớ: "Ừm, đây là... Ừm... Bạn cấp ba của tôi, từng, ừm, từng vẽ... Nội dung, rất, rất ngốc... Cậu... Ừm... Cậu... Đừng... Đừng nhìn." Lắp bắp, giấu đầu lòi đuôi, ngay cả chính cậu cũng không thể tin vào những gì mình vừa nói —— Chu Thiếu Xuyên từng mượn tài liệu của cậu, mà chữ viết tay của cậu vẫn y hệt từ cấp ba đến giờ. Cứ cho rằng tranh không phải cậu vẽ, nhưng chữ trong ô thoại rành rành ra đó thì giải thích thế nào đây? Giông bão sắp kéo đến, chuyện cậu là gay chỉ còn một bước nữa sẽ bại lộ. Hướng Vinh hoảng loạn trước tương lai mịt mù không thấy lối ra, cơn nóng hổi chợt bùng lên, vành tai cậu đỏ bừng. Chu Thiếu Xuyên bấm bụng thật lâu mới không cười thành tiếng. Hắn nghiêng đầu mím môi cười thầm trong lòng, hoá ra đây là dáng vẻ mỗi khi Hướng Vinh thẹn thùng à? Vành tai đỏ hoe trông vừa dễ thương vừa tội nghiệp. Nhưng không phải cậu giỏi giả dạng lắm sao? Sao bây giờ không giả tiếp? Bằng chứng chắc như bắp, cậu còn dám khăng khăng nói mình không thích con trai? Đây là bằng chứng hữu hiệu nhất, rõ ràng nhất, có sức thuyết phục nhất, còn hơn cả mấy câu nói của Trang Nam! Thật ra Chu Thiếu Xuyên đã âm mưu từ lâu lắm rồi. Lúc trước hắn rảnh rỗi nên thu dọn vài món đồ của chủ nhà cũ để lại, thế mà trời xui đất khiến để hắn phát hiện tập truyện tranh này. Chỉ bằng một cái nhìn thoáng qua, hắn đã biết đây đích thị là kiệt tác của Hướng Vinh. Lật từng trang vẽ, hắn vừa vui vừa thấy bản thân như nhặt được báu vật quý giá. Thiếu niên trong giai đoạn dậy thì với trí tưởng tượng phong phú chính là một bảo tàng cất giữ những giấc mộng thuần khiết. May sao Hướng Vinh có mối quan hệ rất tốt với chủ nhà cũ, nếu không thì hắn đã chẳng thể bén duyên với tập truyện của cậu. Bây giờ nhìn Hướng Vinh giấu toàn bộ hộp giấy ra sau lưng, hiển nhiên cậu không muốn hắn động vào dù chỉ một chút —— Nhưng Vinh à, tôi đã đọc xong hết rồi. Chu Thiếu Xuyên nghĩ bụng, mặc dù tình tiết thật sự huyền ảo nhưng tình cảm giữa hai nhân vật rất cảm động. Ít nhất khi xem, hắn vừa nổi da gà vừa cười đến mỏi miệng. Về cách phản ứng của Hướng Vinh đối với chuyện này, thế nhưng nó còn mang thêm một tầng nghĩa khác. Sau khi nghe Trang Nam phân tích đầu đuôi ngọn ngành, Chu Thiếu Xuyên đã sắp xếp lại mọi chuyện giữa hắn và Hướng Vinh. Khả năng phân tích của hắn không phải hạng xoàng, với cả trí thông minh của hắn không phải trưng cho đẹp, chẳng mấy chốc đã biết mấu chốt của vấn đề nằm ở đâu —— Sở dĩ Hướng Vinh không muốn để lộ khuynh hướng tính dục chỉ có thể là do phán đoán sai lầm của cậu. Cậu cho rằng hắn kỳ thị đồng tính luyến ái vì chuyện của bố hắn. Hiện giờ Chu Thiếu Xuyên đã kiểm chứng thành công suy đoán của mình, trong phút chốc, nơi mềm mại nhất trong lòng dường như được ai đó khẽ đâm vào. Hướng Vinh chắc chắn có tình cảm với hắn. Nếu không, cậu sẽ chẳng liều mạng che giấu chỉ vì sợ hắn chán ghét con người thật của cậu. Thật là một sự hiểu lầm nực cười đến ngần nào chứ, bởi nó mà đã khiến hai người phí hoài thời gian bấy lâu nay. Chu Thiếu Xuyên nhìn Hướng Vinh đờ đẫn cầm hộp giấy đến trước sô pha, khuôn mặt cậu hãy còn đượm vẻ buồn buồn, hắn tự nhiên đau lòng thay con lừa nhỏ của hắn. "Thứ bảy này, buổi tối cậu rảnh không?" Chu Thiếu Xuyên bất giác nói chậm lại, giọng điệu dịu dàng chưa từng có, "Tôi muốn đưa cậu đến một nơi." Hướng Vinh vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cảm giác bối rối trong giây phút túng quẫn lúc ban nãy, cậu không để ý đến giọng điệu kỳ lạ của Chu Thiếu Xuyên. Suy nghĩ một lúc, cậu trả lời: "Ừm, chắc rảnh. Ngày mai bố tôi đi công tác, sáng chủ nhật mới về. Tối thứ bảy tôi có thể ra ngoài, miễn là đừng về trễ quá, dù sao chỉ có mình Hướng Hân ở nhà thôi." "Được." Chu Thiếu Xuyên gật đầu, "Không về trễ đâu, hơn nữa nơi này cũng rất gần. Quyết định rồi nhé, tối thứ bảy tôi đến đón cậu." Ngày quan trọng mà hắn mong chờ và ấp ủ bấy lâu cuối cùng cũng đến. Khi Chu Thiếu Xuyên ngỏ lời mời cậu vào thứ bảy, trái tim hắn đập nhanh như thể một giây sau sẽ văng ra khỏi lồng ngực. Dẫu sao tỏ tình cũng là một sự kiện trọng đại, vậy thì hôm đó hắn nên mặc đẹp hơn mọi ngày. Nhưng trước khi nói lời yêu thương, hắn cần phải làm một bước dạo đầu. Thế nên vào tối thứ bảy đến đón Hướng Vinh, hắn dẫn cậu ngồi xuống băng ghế nhỏ trước toà nhà, đốt một bó pháo hoa cầm tay. "Cậu làm gì vậy?" Hướng Vinh hỏi một câu phá hỏng bầu không khí lãng mạn, "Không Lễ không Tết, tự dưng chơi pháo hoa?" "Chỉ cần tâm trạng vui vẻ, ngày nào cũng là Tết." Chu Thiếu Xuyên khẽ gật đầu, khoé mắt cong cong, "Tôi cùng cậu trải qua Tết Trung Thu đầu tiên ở Bắc Kinh. Sau này, tôi có thể luôn cùng cậu đón Lễ Tết được không, Vinh?" Hắn nhìn chăm chú vào ánh lửa lấp lánh của pháo hoa, mỉm cười dịu dàng: "Nếu không có sao băng, tôi sẽ xem nó là sao băng, tự cho mình một lần ước nguyện." Hướng Vinh nghe thấy trái tim mình rung động, cậu cũng cảm nhận được hôm nay giọng nói của hắn sao mà nhẹ nhàng và mềm mại quá. Hắn cầu nguyện điều ấy trước pháo hoa, cũng giống như đang hẹn ước với cậu. Nhưng đây là sao vậy? Chẳng lẽ vì tìm được hơi ấm ở 501? Nếu là chuyện đó thì không sao cả, cậu nghĩ, chỉ cần Chu Thiếu Xuyên muốn, hắn có thể ghé qua nhà cậu bất cứ lúc nào chứ không cần chờ đến Lễ Tết. "Điều ước sẽ trở thành sự thật." Hướng Vinh mỉm cười nhìn hắn, "Nhưng cậu không cần phải cầu nguyện trước cái này đâu. Đốt xong rồi sẽ mất thôi, nó không kéo dài như sao băng. Cậu chưa từng nghe pháo hoa chóng tàn, người rồi sẽ tan sao? Bạn nhỏ à, bất cứ lúc nào tôi cũng chào đón cậu đến với 501, cánh cửa 501 vĩnh viễn mở rộng chờ cậu." Nói đoạn, pháo hoa trong tay cũng thật sự tàn lụi. Hướng Vinh toan hỏi hắn sẽ đi đâu, bỗng điện thoại trong túi quần rung lên. Cậu lấy ra xem thì thấy đó là số điện thoại cố định không quen biết, Hướng Vinh nghĩ, chắc hẳn lại là bọn cho vay mua nhà mua cổ phiếu bèn nhấn nút tắt máy. Nhưng ba giây sau, số điện thoại ấy tiếp tục gọi tới. Đã cuối tuần mà bọn lừa đảo vẫn còn chịu khó tăng ca, xem ra gần đây thị trường cạnh tranh ngày càng khốc liệt. Hướng Vinh tắt máy một lần nữa, vừa định bỏ điện thoại vào túi thì nó lại tiếp tục rung lên. Vẫn là số máy bàn vừa nãy, cứ gọi gọi tắt tắt hoài cũng thật mất thời gian. Hướng Vinh nói với Chu Thiếu Xuyên: "Chờ tôi một chút, để tôi xử lý bọn lừa đảo đã." Nói xong cậu bắt máy, Chu Thiếu Xuyên cũng muốn thỉnh giáo uy lực tống cổ kẻ lừa đảo qua điện thoại của Hướng Vinh, nhưng hắn chỉ nghe được mỗi một tiếng "Alo" của cậu. Ngẩng đầu lên, Chu Thiếu Xuyên trông thấy độ cong khoé miệng của Hướng Vinh dần dần biến mất, hàng mày cậu cau chặt, khuôn mặt trắng bệch, và đôi mắt còn ánh lên nét bàng hoàng khó tin.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]