Thẩm Mặc Hàn hỏi lại, “Câu trả lời của cô Diệp là gì?”
“Tôi vẫn từ chối.” Cô trực tiếp nhìn hắn, đáp lại từng chữ một.
Từ từ nheo mắt lại, Thẩm Mặc Hàn nhìn thẳng vào cô.
Một bầu không khí trầm lặng giữa hai người, đột nhiên, Thẩm Mặc Hàn hỏi, “Lời từ chối của cô Diệp có liên quan đến đêm hôm đó…”
“Đối với đêm đó, tôi có vài điều muốn nói…Tôi đã đề xuất với cô Diệp việc vá lại tấm màng đó với mục đích tốt, mà cô Diệp hình như đã hiểu lầm ý tôi…”
“Anh!”
Diệp Nhược Sơ lập tức tức giận, nghiến răng nghiến lợi, “Tôi hi vọng anh sẽ hoàn toàn quên chuyện đó đi! Bất kể là với mục đích tốt hay gì!”
“Tôi đã quên, người để tâm đến là cô giáo Diệp, thế thôi…”
“Tôi không có!” Diệp Nhược Sơ bất mãn phản bác.
“Nếu không có, tại sao không muốn làm gia sư?” Thẩm Mặc Hàn nhướng mày, từng bước từng bước ép sát nàng.
Chút tức giận cuối cùng cũng bị hắn thành công khơi dậy, cô đứng phắt dậy,mang theo vài phần ngang bướng, “Không Làm! Không làm! Chính là không làm! Thẩm tiên sinh nghe không hiểu sao?”
Gò má ửng hồng, đôi mắt to trong veo đen láy sáng ngời,Thẩm Mặc Hàn như bị đôi mắt của cô hấp dẫn. Ánh sáng trong mắt lóe lên, nhàn nhạt nhắc nhở nàng.
“Cô giáo Diệp hình như lại kích động…”
“Tôi kích động thì sao? Dù sao tôi cũng không làm gia sư. Buổi chiều tôi còn có lớp, Thẩm tiên sinh nếu muốn có thể tự làm.”
Vừa dứt lời, Diệp Nhược Sơ cầm túi bước ra khỏi phòng. Mới đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-dem-kinh-hi-tham-tien-sinh-xin-hay-tu-trong/1080647/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.