Bị ép, Diệp Nhược Sơ lùi lại vài bước, giật mình nói không nên lời.
Cái…cái gì…lại là anh ta?
Cửa xe mở ra, Thẩm Mặc Thần bước xuống xe, trên khuôn mặt nở nụ cười, làm ra vẻ khách sáo với nàng, “Cô giáo lên xe đi, anh trai em có chuyện muốn nói với cô.”
Hắn và nàng thì có điều gì để nói?
Diệp Nhược Sơ liếc nhìn người đàn ông trong xe cảnh giác hỏi: “Có chuyện gì?”
Thẩm Mặc Thần ngượng ngùng cười, “Là về việc học của em.”
Không đợi Diệp Nhược Sơ mở miệng, Thẩm Mặc Thần đã mở cửa ghế sau, đè lên vai nàng, trược tiếp kéo nàng vào trong xe, sau đó ngồi ở vị trí ghế phụ phía trước.
“Anh trai, giờ đi đâu?”
“Tôi đói rồi.” Thẩm Mặc Hàn nháy mắt lại trầm mặc, ánh mắt như có như không liếc qua nàng.
Từ phía trước truyền tới cảm giác áp bức mạnh mẽ, Diệp Nhược Sơ có chút đứng ngồi không yên, thậm chí không dám cử động…
Thật may, chiếc xe nhanh chóng dừng lại trước cửa một nhà hàng Tây.
Sau khi các món ăn lên, Diệp Nhược Sơ phá vỡ sự im lặng ngột ngạt mà đi thẳng vào chủ đề, “Thẩm tiên sinh muốn nói chuyện gì với tôi về việc học của Thẩm Mặc Thần?”
Vừa nghe nhắc đến mình, Thẩm Mặc Thần không được uống rượu vang trong ly, tìm cớ rời đi, “Em đi nhà vệ sinh.”
Trước khi rời khỏi phòng, cậu ta còn cố tình nháy mắt với Thẩm Mặc Hàn…
Thẩm Mặc Hàn tao nhã cắt miếng bít tết, hỏi : “Cô giáo Diệp nghĩ gì về việc thuê một gia sư?”
Nhìn hắn có ý muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-dem-kinh-hi-tham-tien-sinh-xin-hay-tu-trong/1080646/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.