- Phong, con quên rằng lúc nhỏ đã luôn ước mơ lớn lên sẽ trở thành một người thầy mẫu mực sao? Nghe lời mẹ, rút khỏi công ty của ba, mẹ không muốn con lại giẫm vào vết xe đổ của ông ấy!
- Mẹ à, đó cũng chỉ là ước mơ lúc còn ngây dại, mẹ đừng để tâm.
- Không được ! Nguyện vọng đầu tiên trong cuộc đời của con mới thực sự là ước mơ chính đáng nhất !
- Con muốn yên tĩnh một lát !
- Trầm Phong ! Nếu con không nghe lời mẹ, mẹ sẽ không bao giờ gặp lại con nữa.
"Mẹ ! con sai rồi, con sai thật rồi, mẹ đừng bỏ rơi con ! MẸ !"
Trầm Phong bật dậy giữa đêm, một khoảng không gian u tối trước mắt khiến hắn nhất thời quên mất rằng hắn đang ở trong chính căn phòng của mình. Hắn thở mạnh một hơi, đưa tay lau những giọt mồ hôi trên trán.
Hắn lại nằm mơ thấy mẹ, vẫn là cuộc tranh luận năm đó, hắn vẫn nhớ như in, không quên dù chỉ một câu một chữ.
- Cậu chủ, muộn như vậy rồi còn ra ngoài ư?
- Không cần chờ, tôi đi gặp bác sĩ Vu một chuyến.
- Cậu... lại nằm mơ thấy bà ấy? - Quản gia Lưu nói vọng theo dáng vẻ vội vã của Trầm Phong dù biết hắn không nghe thấy. Nét mặt ông lão đượm buồn xen lẫn một chút thương xót.
- Ồ, Trầm Phong ! Lâu rồi không gặp cậu !
Trầm Phong ngồi xuống đối diện người đàn ông trung niên khoác trên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-dem-hoan-ai-thay-giao-mau-dung-lai/2818499/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.