- Mẹ, đau lắm đúng không? - Ninh Tịch nắm lấy bàn tay gầy guộc của mẹ, áp lên má, muốn cảm nhận chút hơi ấm quen thuộc nhưng khi chạm đến, đôi tay ấy từ bao giờ đã chỉ còn lại một hơi lạnh lẽo.
Mẹ cô lắc đầu, nụ cười yếu ớt càng khiến sự đau đớn hiện rõ trên khuôn mặt khắc khổ.
Cái lắc đầu ấy chỉ khiến lòng cô thêm quặn thắt, mẹ cô vẫn luôn như vậy, chẳng bao giờ muốn cô lo lắng vì những đau đớn mà mình phải chịu cả.
Cô thà người phải chịu tất cả nỗi đau đó là mình, người phải nằm trên giường bệnh là mình, ít nhất những lúc như vậy cô cũng có thể nhào vào lòng mẹ mà nói rằng con rất đau, rất sợ.
Cơn đau kéo đến khiến mẹ cô mãi mới có thể chợp mắt, Ninh Tịch vẫn ngồi lặng thinh bên cạnh giường bệnh, bóng hình nhỏ nhắn của cô in xuống mặt đất lạnh lẽo, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay mẹ giống như cố gắng níu lấy chút hy vọng mong manh.
Cô cứ như vậy, ngắm nhìn mẹ rất lâu mà không hề biết rằng mọi cử chỉ, hành động của mình đều được thu vào tầm mắt của Trầm Phong qua ô kính nhỏ trên cửa - giống như một hoạt cảnh không lời.
Ngày hôm sau cô đến lớp xin nghỉ học một thời gian đồng thời cũng xin từ chức lớp trưởng. Giáo viên chủ nhiệm rất tiếc nuối, không ngớt lời can ngăn.
- Em sẽ không hối hận với quyết định này chứ?
- Dạ, em...không hối hận !
Dưới thái độ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-dem-hoan-ai-thay-giao-mau-dung-lai/2818495/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.