Trong đêm tối, hắn lái xe với tốc độ kinh hoàng về hướng tiểu khu A, từng ánh đèn đường xẹt qua cửa kính ẩn hiện lên khuôn mặt đầy căng thẳng, hắn thậm chí còn không nhớ mình đã vượt bao nhiêu cột đèn đỏ, vượt qua bao nhiêu chướng ngại vật. Khung cảnh hỗn loạn giống như một cuộc truy đuổi tội phạm trong phim điện ảnh.
Trong tâm khảm của hắn lúc này chỉ có duy nhất một suy nghĩ : cầu mong Ninh Tịch được an toàn, dù phải trả cái giá nào hắn cũng bằng lòng chấp nhận.
Chiếc xe dừng lại, hắn lao như bay ra ngoài, chạy thẳng vào con đường mòn tối mịt dẫn đến căn nhà gỗ sâu bên trong. Thấp thoáng phía xa sau những tán cây rậm rạp, ánh sáng vàng le lói từ căn nhà gỗ hắt ra giống như một tia hy vọng mong manh trong lòng hắn.
Xung quanh vắng lặng, tiếng côn trùng râm ran xen lẫn tiếng bước chân dồn dập.
- Ninh Tịch !
Cánh cửa gỗ mục nát đổ ập sau một cú đạp, hắn thất đảm nhìn Ninh Tịch nằm thoi thóp trên sàn, toàn thân đầy thương tích.
Đôi tay hắn run run chạm vào khuôn mặt đã lạnh ngắt, sưng tấy của cô.
- Ninh Tịch, xin lỗi, xin lỗi...
Hắn như mất hết lí trí, ôm lấy thân thể mềm nhũn của cô vào lòng, tự trách bản thân giá như lúc đó hắn vứt bỏ cái tôi mà chạy theo giữ cô ở lại thì mọi chuyện đã không đi đến nước này.
——————-
Trầm Phong ngồi trước phòng cấp cứu, chiếc áo sơ mi màu sữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-dem-hoan-ai-thay-giao-mau-dung-lai/2818477/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.