Căn biệt thự xa hoa lộng lẫy ánh đèn vàng nhưng lại vô cùng vắng vẻ, đượm một màu u tịch, buồn bã.
Cậu bé ngồi chống cằm bên cầu thang, dáng vẻ chờ đợi, đôi mắt ngây thơ thỉnh thoảng lại liếc nhìn ra cửa chính tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.
- Cậu chủ, mau dùng bữa thôi, đồ ăn sắp nguội rồi.
- Không, tôi muốn đợi mẹ về cùng ăn.
Mặc cho bảo mẫu ra sức dỗ dành, cậu bé vẫn kiên định chờ đợi, hôm nào cũng vậy, cậu luôn chờ đến khi thức ăn đã nguội lạnh mới chịu ngồi vào bàn ăn, cuối cùng vẫn không chờ được mẹ cậu quay về. Đã mấy ngày rồi cậu không nhìn thấy mẹ mình, bởi lẽ bà đều trở về nhà vào lúc cậu đã say giấc và rời đi khi cậu còn chưa thức dậy.
Hôm nay cũng vậy, mẹ cậu vẫn không về, khuôn mặt cậu bé không giấu nổi buồn bã, đôi tay gắp thức ăn trong vô thức.
- Tiểu Vũ !
Ánh mắt cậu bé sáng bừng lên khi nghe thấy tiếng gọi quen thuộc của mẹ, cậu như quên luôn cơn đói, lao đến ôm chầm lấy mẹ, trút hết nỗi nhớ nhung kìm nén bấy lâu. Ở cái tuổi mà đáng lẽ ra phải được ôm ấp trong vòng tay mẹ như bao đứa trẻ khác, cậu đã phải trải qua chuỗi ngày xa mẹ dài vô tận vì những lần đi công tác xa nhà của mẹ. Tuy nhiên, cậu vẫn luôn rất hiểu chuyện, không hề quấy rầy ảnh hưởng đến công việc của bà ấy.
Bởi vì cậu biết mẹ mình thật sự cũng không dễ dàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-dem-hoan-ai-thay-giao-mau-dung-lai-2/2858347/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.