- Ninh Tịch, bài này giải làm sao vậy?
Ninh Tịch lúc này đang cắn bút suy nghĩ - Mình cũng không rõ, đã áp dụng công thức mà vẫn không thể nào ra được kết quả đúng, là sao nhỉ? - Ninh Tịch trầm ngâm, thật sự đề bài này cô đã nghĩ suốt từ hôm qua đến giờ vẫn chưa tìm ra cách giải.
- Hay là đề bài sai nhỉ? Cậu thử tìm thầy Trầm hỏi xem sao?
Ninh Tịch vội vã lắc đầu từ chối. Cô làm gì đủ đũng khi để đối diện với con người ấy, nghĩ thôi đã thấy sởn gai ốc.
- Đi mà, mình sợ thầy ấy lắm ! Cậu là lớp trưởng đó !
Rốt cuộc thì trước sự nài nỉ nhiệt tình của cô bạn bàn trên, Ninh Tịch vẫn phải ngậm ngùi ôm đề bài kia đến phòng của Trầm Phong.
Sau một hồi gõ cửa không thấy hồi âm, Ninh Tịch vốn nghĩ người không ở trong đó nên định rời đi nhưng không hiểu trong đầu nghĩ gì lại thuận tay đẩy cánh cửa không khoá, bước vào.
Cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt cô chính là Trầm Phong với nửa thân trên xích loã ngồi trên bàn, quay lưng về phía cửa.
Cô nhất thời hồ đồ làm rơi mấy cuốn sách trên tay nhưng không hề làm kinh hãi đến Trầm Phong, hắn nghe tiếng động rất điềm tĩnh quay người lại, nhìn Ninh Tịch không chút ngạc nhiên.
Ninh Tịch theo phản xạ, lập tức quay mặt đi. - Em xin lỗi !
Trầm Phong với lấy chiếc áo sơ mi khoác hờ lên người, buông giọng :
- Tìm tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-dem-hoan-ai-thay-giao-mau-dung-lai-2/2858346/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.