Tiếng chuông cổng réo rắt giữa những âm thanh hỗn tạp của đường phố, ánh đèn vàng nhạt nhoà chiếu xuống khuôn mặt xinh xắn nhưng vô cùng thiếu sức sống của Ninh Tịch.
Tay cô run run liên tục ấn chuông cổng đến nỗi muốn đem cơn giận lập tức phá tan cánh cổng kiên cố kia mà lao vào trong.
Cuối cùng một tiếng "két" ngắn ngủi vang lên. Trầm Phong xuất hiện dưới tán ô sẫm màu mag bóng dáng cao lớn hắt xuống nền đá ong.
Trên người hắn vẫn chưa kịp thay bộ âu phục lúc chiều. Vừa thấy bộ dạng của Ninh Tịch, hắn đã vội vàng rũ bỏ khuôn mặt lạnh lùng vốn có, cởi chiếc áo trên người khoác lên vai cô.
Có vẻ như không nhận ra sự xuất hiện của Gia Thiên Vũ hoặc là có nhưng chẳng hề quan tâm, hắn kéo cô ôm vào lòng, giọng tràn đầy lo lắng :
- Ninh Tịch...Em...làm sao vậy?
Ngay cả Gia Thiên Vũ cũng bị hắn làm cho bất ngờ đến mức đứng sững người quên mất mọi hành động cần làm, thậm chí mắt phải mở to hết cỡ xem người đang đứng trước mặt mình có thật là Trầm Phong hay không?
- Thầy Trầm, vừa trở về từ bệnh viện K đúng không?
- Phải, tôi tới...
Cảnh tượng cảm động trong chốc lát bị phá vỡ bởi một tiếng "chát" chói tai, câu nói chưa kịp dứt của Trầm Phong buộc phải khựng lại.
Chiếc ô trên tay hắn rơi xuống trong tĩnh lặng, không một tiếng động hệt như lá rụng mùa thu...
Cảm giác nóng ran từ bàn tay đỏ ửng chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-dem-hoan-ai-thay-giao-mau-dung-lai-2/2858286/chuong-42.html