Source from Vespertine & Hanlac
Ở tít đằng xa, Bùi Dự có cảm giác người đang đứng cô lập phía sau quân trận của Tây Phàn cũng đang lẳng lặng nhìn chăm chú tòa thành lâu.
Thời gian tựa như ngưng lặng, ánh trăng thoát khỏi tầng mây ngăn trở sáng lên lần nữa, một trận gió xẹt qua làm tung bay áo choàng người nọ.
Y phục bay phầm phập trong gió, người nọ chậm rãi giơ cao trường thương, huơ một đường vòng cung chỉ về hướng cửa thành, ánh trăng ngưng tụ trên đầu thương vẽ ra một đạo băng tuyến lấp lánh.
Sau động tác này, vùng đất phủ tuyết phía sau người nọ dần dần nổi lên động tĩnh.
Đấy vốn dĩ là một vạch đen dán lên đường chân trời, gần như làm người không cảm giác được có thứ gì kỳ dị mai phục trong thiên địa. Vạch đen này thực mau lan tràn về phía trước, giống thủy triều u ám âm lãnh nhanh chóng ăn mòn mảnh đất tuyết sáng ngời. Nhìn từ xa xa đã khiến người không rét mà run, so với không khí lạnh lẽo càng có cảm giác buốt đến tận xương.
Bùi Dự biết đó là một đội quân, hoàn toàn khác hẳn với đội Quang Minh Quân mãnh liệt hùng dũng buổi sáng ngược nắng tới đây. Đội quân này lặng yên không một tiếng động di chuyển ngược ánh trăng, giống như ngọn lửa âm ỉ trong địa ngục, lướt qua chỗ nào là để lại một màu đen lặng lẽ, vực thẳm và bóng đêm vĩnh hằng.
Một người một ngựa vẫn chậm rãi tiến về phía trước, trường thương trên tay buông thõng. Mũi thương phản chiếu ánh trăng thành một tia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-dem-gio-long-khap-bien-quan/440444/chuong-75.html