Edited by Bà Còm in Wattpad
Sau tháng giêng, trời đã bước vào cuối đông.
Thống soái Bùi Dự của quân Hiển Châu đứng trên tường thành bị tàn phá, đưa mắt nhìn bốn phía.
Sáng sớm trận tuyết lớn đã ngừng, mặt trời mùa đông tỏa sáng rực rỡ khắp nơi, lớp tuyết phủ kín đất phản chiếu ánh mặt trời chói mắt, hoàn toàn che đi một mảnh rách nát hoang tàn với đao kiếm và mũi tên ngổn ngang. Quang cảnh trắng xóa khiến người có một loại ảo giác, giống như mảnh đất chết ngàn dặm này chưa bao giờ trải qua sự chà đạp giết chóc tàn bạo.
Vùng đất phủ đầy tuyết trắng mênh mông giao tiếp với khoảng trời xanh bao la, đường chân trời có một dãy bóng đen đang thong thả mà dữ tợn di động đến nơi này, xem ra không khí trong lành và yên tĩnh hiếm có lại sắp bị xé nát.
Bùi Dự cười khổ, nhìn những tàn binh nhược tướng của mình đứng trên tường thành, nắm chặt chuôi kiếm bên hông.
Hiển Châu là thành trì nhỏ duy nhất trong phạm vi mấy trăm dặm vẫn còn bám trụ qua mấy lượt công phá của quân Tây Phàn. Suốt hơn một tháng, Đô úy Bùi Dự thống lĩnh tám ngàn tướng sĩ Hiển Châu, trải qua ngàn khó vạn hiểm đánh lùi nhiều lần tấn công. Kiên trì cho đến hôm nay, tám ngàn thủ binh Hiển Châu chỉ còn lại hơn năm trăm người, mũi tên trường mâu cũng tiêu hao gần như sạch sẽ, mặt tường thành nơi nơi đều thủng lỗ chỗ, coi như đã đạn tận lương tuyệt.
Bùi Dự không biết chính mình còn có thể kiên trì bao lâu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-dem-gio-long-khap-bien-quan/440442/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.