Edited by Bà Còm in Wattpad
Thẩm Tầm nghiêng đầu liếc Tạ Cẩn: "Chàng muốn giải thích gì? Chàng không cao hứng là vì uy nghiêm đại ca bị khiêu khích, hay là vì đáp ứng Tạ Tư chỉ cần nó thắng chàng sẽ cho phép nó đi Bắc cảnh?"
Tạ Cẩn hậm hực: "Đương nhiên là vế sau, Tạ Tư còn nhỏ, đi bây giờ không thích hợp."
"Còn nhỏ?" Thẩm Tầm vung roi ngựa đẩy ra một nhành liễu rũ ven đường, "Ta hỏi chàng, khi nào chàng vào quân doanh? Khi nào Tạ Nghi vào? Năm nay Tạ Tư mười hai, chàng và Tạ Nghi bằng tuổi này đã sớm vào quân doanh đánh bao nhiêu trận rồi chứ gì?"
Tạ Cẩn không đáp, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Tạ Tư khác với chúng ta, tính tình nó quá phóng khoáng, học thứ gì cũng qua loa không để bụng, đi quân doanh càng không dễ quản giáo."
Thẩm Tầm nói: "Là chàng cảm thấy nó quá phóng khoáng, hay là chàng không yên tâm thả nó ra? Tạ Cẩn, không phải nói chứ ta thấy chàng quản Tạ Tư quá chặt, giống như chỉ muốn vỗ cơm cho trắng trẻo. Tạ Tư thông minh hiếu động, chàng vây nó trong phủ thì nó có cố học cũng không dễ chịu; thả ra nói không chừng sẽ đổi khác. Có người phải tự mình thực hành thực tiễn thì học vấn phẩm hạnh mới thăng tiến."
Tạ Cẩn ngẫm nghĩ trong chốc lát, nhoẻn miệng cười, "Được rồi, nàng luôn có cách thuyết phục."
Thẩm Tầm lại liếc anh chàng: "Không phải ta có cách thuyết phục, mà do chàng quan tâm quá sẽ bị loạn. Công công bà mẫu còn chưa quản giáo thằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-dem-gio-long-khap-bien-quan/440405/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.