Source from Vespertine & Hanlac
Thẩm Tầm xem xong náo nhiệt chậm rãi trở về doanh địa. Khương Minh đứng trước doanh trướng của cô, xa xa thấy cô tới bèn nhấc mành.
Thẩm Tầm chắp tay sau lưng tiến vào, nói hai chữ: “Vô đi.”
Khương Minh vào lều, Thẩm Tầm quan sát hắn: “Hôm nay sao sắc mặt kém vậy? Không nghỉ ngơi đủ? Tối hôm qua trời mưa lớn, ta đã kêu ngươi đi ngủ không cần lại đây canh thủ rồi mà?”
Khương Minh sờ sờ mặt: “Sắc mặt thuộc hạ kém lắm?”
Thẩm Tầm nhìn chằm chằm hắn: “Không có chuyện gì chứ?”
Khương Minh cúi đầu: “Không có gì đâu ạ.”
“Khương Minh,” Thẩm Tầm cầm chén trà ấm áp trên bàn uống một ngụm: “Ngươi ở bên cạnh ta còn lâu hơn Chu Trầm hai năm, tuy nói hai ngươi là thân vệ của ta nhưng ba người chúng ta không khác gì thân nhân. Nếu ngươi có chuyện gì chẳng lẽ còn không thể mở miệng trước mặt ta?”
Khương Minh ngẩng đầu đối diện với đôi mắt trong veo của Thẩm Tầm, cười cười: “Tướng quân lo lắng quá, thuộc hạ có thể ra chuyện gì?”
Thẩm Tầm gật đầu: “Vậy được rồi, ngươi đi gọi Cố Trường Tư tới đây.”
Khương Minh thưa vâng, vén lên mành trướng ra ngoài.
Cảm ơn đã vào ủng hộ nhà bacom2 ở wattpad. Vào buổi tối, những đám mây dầy đặc bắt đầu phân tán, vầng trăng non treo lơ lửng giữa trời.
Trong Khiếu Phong trai ở ngoại viện của Tạ phủ, vài vị sư gia nghe xong sắp xếp của Tạ Cẩn, thần sắc bất an nhìn nhau vài lần, không thể mở miệng.
Tạ Kích đằng hắng một tiếng, bưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-dem-gio-long-khap-bien-quan/440404/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.