Edited by Bà Còm in Wattpad
Ánh nến lung linh, tia sáng mỏng manh cũng đủ khiến căn phòng tối đen sáng ngời. Thẩm Tầm nửa ngồi nửa nằm, chỉ ôm góc chăn không nói câu nào.
Tạ Cẩn nhẹ nhàng tháo băng vải, quan sát thật kỹ.
“Chưa sao, không nghiêm trọng.” Anh chàng nói xong vẫn cúi đầu quấn băng vải vòng quanh lần nữa.
Thẩm Tầm dựa người vào gối ngắm chàng ta. Tạ Cẩn vai rộng xương thẳng, thân hình thon gầy, mặc quần áo và không mặc quần áo cho ra hai cảm giác hoàn toàn khác nhau. Khi cởi đồ, từng cơ bắp săn chắc khỏe khoắn kề sát khung xương, đường nét rõ ràng, trên người có mấy vết thẹo trông dữ tợn nhưng lại rất có nam tính. Khi mặc y phục giấu đi thân hình rắn chắc thì trông thanh tú cao gầy, phong thái ưu nhã, đương nhiên nếu mặc áo giáp thì lại có loại anh lãng khác.
Lúc này đôi mày kiếm của anh chàng hơi cau lại, hàng mi dài buông xuống che ánh mắt, cổ áo ngủ mở rộng lộ ra mảng lớn da thịt dưới xương quai xanh, bởi vì nghiêng mình nên mái tóc đen nhánh đổ xuống trước người, đong đưa ở đường giữa hai cơ ngực trông thật hoa cả mắt.
... Thật là sắc đẹp dụ người.
Thẩm Tầm dời ánh mắt: “Nếu lát nữa anh lại đá tôi thì sao?”
Tạ Cẩn quấn xong băng vải, cột lại đàng hoàng, liếc nàng một cái: “Cô cứ an tâm ngủ đi, tôi ra gian ngoài nằm đỡ một đêm.”
Thẩm Tầm ngáp, nheo mắt cười nói: “Nếu không ngày mai sai người dọn dẹp dãy phòng phía Đông cho anh?”
Tạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-dem-gio-long-khap-bien-quan/440383/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.