Chương trước
Chương sau
Từ lời nói của Cố Đoàn Thuần và Ân Khiết, giờ Hoắc Thủy Nhi mới vỡ lẽ.
Hóa ra là gần tới sinh nhật ông cụ.
Ông nội muốn cô tổ chức sinh nhật, nhưng Ân Khiết lại cảm thấy chuyện này sẽ làm suy yếu quyền lực của bà ta, nên không vui.
Nhưng chỉ là một bữa tiệc sinh nhật thôi mà? Cô chẳng thèm bận tâm đến mớ hỗn độn này.
“Ông nội, dì nói chí phải, chuyện này cứ giao cho dì làm đi ạ, cháu vừa không có kinh nghiệm, vừa không thích hợp, huống hồ…” Hoắc Thủy Nhi đảo mắt, bỗng cười híp mắt nhìn Cố Đoàn Thuần, anh chỉ cảm thấy nụ cười của cô còn ẩn chứa hàm ý khác, thì nghe thấy giọng điệu kiêu ngạo xấu hổ của cô: “Huống hồ thân phận của ông nội cao quý như thế, chắc chắn tiệc sinh nhật của ông sẽ rất náo nhiệt, nên phải bỏ ra nhiều công sức để tổ chức, nhưng cháu… đến lúc đó một ngày Đoàn Thuần không nhìn thấy cháu sẽ tức giận.”
Đọc tiếp tại TАмliπh247.me nhé!
“Ha ha ha đứa nhỏ này…”
Ông nội bị chọc cười, còn Cố Đoàn Thuần thì sửng sốt, từ khi nào mà anh cần phải nhìn thấy cô mỗi ngày?
Ngược lại chú Trương thì luôn che miệng cười trộm.
Ông cụ vẫn có chút không tình nguyện, Hoắc Thủy Nhi ra hiệu cho Cố Đoàn Thuần, vẻ mặt anh nghi ngờ, rồi tới gần, hơi thở ấm áp phả vào mặt cô, làm tim cô hơi ngưa ngứa, cô đè nén sự rung động ở trong lòng, rồi huých cùi chỏ vào lưng Cố Đoàn Thuần, nói nhỏ: “Anh mau giúp tôi giải vây đi.”
Cô đâu phải là vợ thật sự của Cố Đoàn Thuần, lỡ ông nội giao quyền quản lý nhà cửa cho cô, cô không những ngày nào cũng phải đề phòng âm mưu của Cố Hàn Tình và Ân Khiết với mình, mà còn phải nghĩ cách ném củ khoai lang bỏng tay này, nên cô mới không cần.
Hoắc Thủy Nhi không khỏi chắp tay trước ngực cầu xin, Cố Đoàn Thuần nhướng mày, khóe miệng nở nụ cười hờ hững.
Cuối cùng lần này cô cũng biết cầu xin anh rồi?
Cố Đoàn Thuần nhìn lại Hoắc Thủy Nhi, để bản thân cô hiểu rõ, cô khóc không ra nước mắt, lén vươn tay nhéo cánh tay anh: “Anh không thể thấy chết không cứu.”
Tất nhiên anh sẽ thấy chết không cứu rồi.
Cố Đoàn Thuần gật đầu, anh để Hoắc Thủy Nhi ở bên cạnh là để chặn hoa đào cho anh, chứ không phải là làm công cho ông nội.
Phải biết rằng gia sản nhà họ Cố lớn đến cỡ nào, nếu giao hết mọi chuyện lớn nhỏ cho Hoắc Thủy Nhi xử lý, e rằng ngay cả một sợi tóc anh cũng chẳng sờ được…
“Ông nội, hay ông thu hồi mệnh lệnh đi. Cháu đã đồng ý cho Hoắc Thủy Nhi tới công ty làm việc rồi.” Cố Đoàn Thuần cực kỳ bình tĩnh nói.
Cái gì?
Cho cô tới công ty làm việc?
Hoắc Thủy Nhi vốn đang khẽ giải thích với ông nội rằng, mình thật sự không thích hợp làm người quản lý này, hận không thể nói mình chỉ là cô thôn nữ một chữ bẻ đôi cũng không biết, thì nghe thấy Cố Đoàn Thuần quăng ra quả bom này.
Anh đồng ý cho cô tới công ty làm việc từ lúc nào?
Tiền lương bao nhiêu, có ngày nghỉ không?
“Con cho cô ta tới công ty làm việc? Đoàn Thuần à, sao con có thể cho Thủy Nhi tới công ty làm việc chứ?” Lần này Ân Khiết lại không vui, nên không nhịn được lên tiếng hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.