Edit: phuong_bchii
——————————
"Nhưng chuyến đi hư cấu, quá thật."
-
Lúc Trần Đồ Y tỉnh lại, là 5 giờ sáng, ngoài cửa sổ có một tia sáng, kèm theo vài tiếng chim hót, cô trở mình, nghiêng sang bên kia, nơi vốn đã sớm bị nước mắt thấm ướt, cô lau một nắm nước mắt nơi khóe mắt, vùi đầu vào trong chăn, bắt đầu khóc nức nở, sau đó lại hôn mê.
Lúc tỉnh lại đã là buổi trưa, Trần Đồ Y liếc mắt nhìn điện thoại di động, cô vừa chờ mong Du Nhất Thanh gửi tin nhắn tới, lại sợ nhận được tin nhắn, loại phỏng đoán vô vị này thật ra là dư thừa.
Điện thoại di động vẫn nằm yên lặng như cũ, quan hệ với các cô cũng vậy.
Trần Đồ Y mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ cô và Du Nhất Thanh cùng đi du lịch, là một thành phố ven biển rất đẹp rất cô độc.
Hai người tản bộ bên bờ biển, đi rất lâu cũng không mệt, cô nhìn thấy rõ ràng sóng biển, bãi cát, mặt trời lặn và ẩm ướt xen lẫn trong không khí.
Cả hai ở trong thủy cung xem cá, rất nhiều cá màu sắc, cá lớn cá nhỏ, cá không biết tên, cá đang cười rạng rỡ với cô.
Hai cô đi xe điện hóng gió, tuy rằng không khốc huyễn như trong phim ảnh, nhưng cô lái rất nhanh, giống như là muốn dẫn Du Nhất Thanh bỏ trốn.
Các cô đến bảo tàng mỹ thuật, xem triển lãm nghệ thuật mà Du Nhất Thanh thích, lần đầu tiên cô gặp Du Nhất Thanh cũng là lúc xem triển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-cong-mot/3572796/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.