Chương trước
Chương sau
Edit: phuong_bchii

——————————

"Vì người quên cả ngủ, suốt đêm nói chuyện nhưng bỗng đã trở thành chuyện cũ."

-

Sửa soạn lại một chút, đã là hơn bốn giờ chiều, không nghĩ tới các cô đến du lịch, ba bữa cơm vẫn không có quy luật.

Trần Đồ Y mặc một chiếc áo sơ mi cổ phục sương mù dày đặc vẩy mực, quần tây màu đen thoải mái, túi xách tay ghép lại theo phong cách dân tộc.

Du Nhất Thanh là áo sơ mi cổ phục tay áo lồng màu xanh đen, quần dài màu trắng gạo, túi dệt mini khéo léo đáng yêu.

Các cô đều thích ăn mặc theo phong cách Vintage, nhìn qua đơn giản tùy tính, thật ra lại ẩn chứa tâm ý, rất thích hợp với khí chất lạnh lùng của hai người.

Hai người đi chợ hải sản lớn nhất địa phương, chọn lựa một ít hải sản Du Nhất Thanh thích ăn, có cá có tôm có nghêu có ốc, cộng thêm hai món ăn sáng, đối với hai người mà nói là một bữa ăn tương đối phong phú.

Trần Đồ Y chỉ lo bóc tôm cho Du Nhất Thanh, bản thân không ăn bao nhiêu, Du Nhất Thanh ăn tương đối vui vẻ, bụng đã phình lên.

"Đừng lột cho mình nữa, cậu ăn nhiều một chút."

Du Nhất Thanh luôn được Trần Đồ Y chăm sóc rất tốt, có đôi khi cô ấy cảm thấy mình bị Trần Đồ Y chiều hư, giống như một đứa trẻ không có năng lực tự gánh vác.

Trần Đồ Y không chút để ý điểm này, Du Nhất Thanh càng ỷ lại vào cô, cô càng cảm thấy thỏa mãn.

"Mình ăn rồi, cậu ăn thêm chút nữa đi, đừng lãng phí." Nói xong, Trần Đồ Y lại bỏ tôm đã bóc sẵn vào bát Du Nhất Thanh.

Sau một bữa cơm no, hai người đón xe đi đến bờ biển, lại đi chụp mặt trời lặn.

Tuy rằng mỗi ngày đều có mặt trời mọc mặt trời lặn, nhưng mỗi lần nhìn thấy đều có tâm trạng không giống, ở thành phố khác nhau cũng có phong cảnh khác nhau, mặt trời lặn mỗi ngày nhìn thấy cũng là một phần ký ức độc đáo.

Trần Đồ Y rất thích màu sắc mặt trời lặn hôm nay, màu vàng và màu hồng giao nhau, in trên bầu trời xanh biếc, giống như một bức tranh màu dầu.

Hai người đi một chút dừng một chút đến một quán rượu nhỏ gần biển, bàn ăn ngoài trời được lan can gỗ vây quanh, phía trước có một sân khấu, người hát là một cô gái tóc xoăn dài, bề ngoài ngọt ngào, vóc dáng không cao, nhưng hát lại đều là một số tình ca cũ, cùng tuổi tác và bề ngoài của cô ấy không quá tương xứng.

Các cô đi vào ngồi ở vị trí gần biển nhất, Trần Đồ Y gọi một ly dừa thơm ngát, Du Nhất Thanh gọi mặt trời mọc ở Mexico.

Trần Đồ Y nhìn Du Nhất Thanh nhấp một ngụm, ngũ quan đều dữ tợn, lo lắng nói: "Cậu uống được không? Đừng miễn cưỡng."

"Mình có thể, mình có thể." Du Nhất Thanh không cam lòng yếu thế, lại uống một ngụm, quản lý biểu cảm tốt hơn vừa rồi.

Du Nhất Thanh không giỏi uống rượu, trước kia cùng bạn bè đi quán bar, luôn gọi sữa, thường xuyên bị bạn bè cười nhạo, nói cô ấy là người già.

Lúc mới quen, Du Nhất Thanh nói chuyện này cho Trần Đồ Y, Trần Đồ Y liền đặt tên của cô ấy trong danh bạ thành bà nội sữa, bởi vì chưa từng gọi điện thoại mấy lần, nên cũng không thay đổi tên trong danh bạ.

Du Nhất Thanh giống như thích ứng với loại cồn này, một ngụm tiếp một ngụm, sắc mặt bắt đầu đỏ ửng lên.

Mượn hơi say, Du Nhất Thanh hát theo tiếng hát trên sân khấu, ngọt ngào mềm mại, rất nhỏ giọng, nhưng Trần Đồ Y có thể nghe rõ ràng từng nốt nhạc.

Du Nhất Thanh nói: "Trần Đồ Y, cậu lên hát cho mình nghe một bài được không?"

Trần Đồ Y nói: "Cậu đừng làm loạn."

Du Nhất Thanh lại nói: "Tại sao không hát, trước kia cậu luôn hát cho mình nghe, nghe rất hay mà."

Trần Đồ Y nói: "Có phải cậu uống say rồi không?"

Du Nhất Thanh bĩu môi, lắc đầu.

Trần Đồ Y vốn không thích người bĩu môi, cảm thấy có chút ra vẻ đáng yêu, nhưng Du Nhất Thanh thật đáng yêu, cô rất thích.

Du Nhất Thanh luôn cho cô một loại cảm giác tương phản, rõ ràng là mang một khuôn mặt cao ngạo, lại luôn có chút biểu cảm lơ đãng đáng yêu.

Du Nhất Thanh nói: "Trần Đồ Y, chúng ta quen nhau gần một năm rồi."

"Ừ. Ngày mai chính là một năm."

"Nhanh thật, đã một năm rồi, nhưng mình cảm thấy quen biết cậu rất lâu, rất lâu, rất lâu rồi."

Trần Đồ Y gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

"Một năm này đã xảy ra rất nhiều chuyện, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, lần đầu tiên xem phim, lần đầu tiên nắm tay, lần đầu tiên đi dạo, cậu đưa mình về nhà, lần đầu tiên mình ghen, tỏ tình với cậu, lần đầu tiên hôn cậu trên sân thượng, lần đầu tiên lên giường, lần đầu tiên cậu rời khỏi mình, mình rất luyến tiếc, mình ở nhà khóc cả đêm, mình luôn thích khóc như vậy, vì cậu mà chảy quá nhiều nước mắt."

Trần Đồ Y kể theo Du Nhất Thanh, nhớ lại từng ly từng tý này, trong lòng có chút khó chịu.

"Khoảng thời gian đó, mình thật sự rất vui vẻ, mỗi ngày đều ngóng trông cậu có thể đến, mỗi ngày đều rất muốn nhìn thấy cậu, nhưng mình lại rất sợ, sợ cậu chỉ chơi đùa một chút, ba tháng sẽ mất đi hứng thú với mình, mình sợ mình sẽ giẫm vào vết xe đổ, mình không dám thể hiện thích cậu quá nhiều."

Lần đầu tiên Trần Đồ Y nghe Du Nhất Thanh nói những lời này, trong nhận thức của cô Du Nhất Thanh mới là người chủ đạo quan hệ của hai người, mình mới là người sợ mất đi.

"Nhớ lần đầu tiên chúng ta cãi nhau, mình thật sự sợ hãi. Mình vốn chỉ muốn chọc giận cậu, để cậu quan tâm mình nhiều hơn, muốn cậu dỗ dành mình, không ngờ cậu thật sự tức giận, quyết định mua vé máy bay về ngay buổi tối, mình ở văn phòng khóc đến đau mắt, còn không thể để cho người ta phát hiện."

Trần Đồ Y nhớ rõ lần cãi nhau đó, vốn đang rất tốt, Du Nhất Thanh đột nhiên block cô, không thể hiểu được, Trần Đồ Y thu dọn hành lý xong, trực tiếp đón xe ra sân bay.

"Mình quá sợ hãi, gọi cho cậu rất nhiều điện thoại, cậu đều không nghe, may mắn cuối cùng cậu vẫn trở về, mặc dù là bị mình lừa trở về." Nói đến đây, Du Nhất Thanh cười cười, giống như là đang may mắn quỷ kế của mình thực hiện được, rất có một chút cảm giác thành tựu.

Trần Đồ Y cũng cười theo, "Cậu lừa mình về, xóa hết số điện thoại, Wechat, lịch sử trò chuyện ngay trước mặt mình."

"Lúc ấy mình cũng đang tức giận mà, tuy rằng mình rất sợ cậu thật sự bỏ đi, vậy mà cậu cũng không ngăn cản mình, để cho mình xóa, tay của mình đều phát run lên, mình nghĩ sao cậu lại nhẫn tâm để cho mình xóa? Xoá xong cậu đi mất, không nói gì cả."

"Có đôi khi mình rất nhẫn tâm, nếu lúc ấy cậu không đuổi theo, chắc chúng ta đã chia tay ngay lúc đó." Trần Đồ Y nhắc lại đoạn này, cảm thấy rất bình tĩnh, lại có chút hối hận.

"Thật ra dựa theo tính cách của mình, mình sẽ không làm loại chuyện này, loại chuyện mình chỉ ra đuổi theo cậu, nhưng lúc ấy mình không hề nghĩ ngợi, nhìn bóng lưng cậu rời đi, trong đầu mình chỉ nghĩ, mình không thể để cho cậu đi, không thể để cho cậu rời khỏi mình, nên mình đuổi theo."

"Cậu đuổi theo liền cho mình mấy quyền, từng quyền nện vào ngực mình, đau lắm, cũng quá mạnh đi, mình hiện tại nhớ tới đều, đau." Trần Đồ Y làm bộ che ngực.

"Mình thật sự vừa sợ vừa tức, chỉ có cậu mới có thể ăn mình gắt gao như vậy, khống chế tâm trạng của mình, khiến mình trở nên giống người điên."

"Đúng là có một chút, đồ điên nhỏ. Đánh mình xong, liền ôm mình khóc, ngày đó ở cầu thang, cậu khóc ròng rã hai giờ, trên quần áo của mình tất cả đều là nước mũi và nước mắt của cậu."

"Cậu thế mà còn ghét bỏ mình? Còn không phải đều là bởi vì cậu, mình mới khóc xấu như vậy sao!" Du Nhất Thanh bắt đầu đề cao đề xi bên, lên án.

"Được được được, là lỗi của mình, sao mình có thể ghét bỏ cậu chứ." Trần Đồ Y ngoan ngoãn cầu xin tha thứ.

Du Nhất Thanh bình tĩnh tâm tình, lại nói: "Thật ra ở trước mặt cậu mình rất tự ti."

Trần Đồ Y vẻ mặt nghi hoặc, hình như là cầm nhầm kịch bản, bởi vì cô cảm thấy trong quan hệ của hai người, người tự ti chính là cô.

Trần Đồ Y không ngắt lời, muốn nghe cô ấy nói tiếp.

"Cậu rất thông minh, có thể giải quyết mọi thứ dễ dàng, suy nghĩ thấu đáo, luôn có thể nói điều gì đó khiến người ta không ngờ tới, một số đạo lý để giải tỏa suy nghĩ, làm việc nghiêm túc và có trách nhiệm, vô cùng đáng tin cậy, xứng đáng tin cậy."

"Giống như cậu đang đánh giá nhân viên vậy." Trần Đồ Y thật sự không nhịn được.

"Trong công việc, cậu vĩnh viễn là phương hướng nỗ lực của mình." Du Nhất Thanh nghiêm túc nói, "Thật ra với trình độ của cậu nên có sự phát triển tốt hơn, nhưng hình như cậu không để ý những điều này, ở công ty này phần nhiều là để báo đáp Cung Hi."

"Quá khoa trương rồi, mình chỉ là có chút khôn vặt, cùng với rất lười mà thôi."

"Em rất dịu dàng, cẩn thận, giỏi quan sát, tuy cậu không nói nhiều, nhưng đều nhìn thấy, quan tâm đến sức khỏe của mình, lo lắng cho an nguy của mình, nhớ rõ những ngày tháng mình đến kỳ sinh lý, chuẩn bị cho mình cục cưng ấm áp trước, rót cho mình túi nước nóng, còn chưa tới mùa hè đã mua cho mình cái quạt nhỏ, mua áo chống nắng, còn rõ ràng hơn mình đồ dùng sinh hoạt trong nhà khi nào sẽ dùng hết, trước tiên đã mua cho mình, được cậu chăm sóc chu đáo. Không chỉ tốt với mình, còn nhớ đến Dao Dao, còn thường xuyên gửi đồ ăn ngon cho mẹ mình, còn chu đáo hơn mình."

"Cũng chỉ là đối với cậu mà thôi, không tốt như cậu nói."

"Nhưng mình không làm được." Du Nhất Thanh ủ rũ cúi đầu, không ngừng xoa xoa ngón tay.

Trần Đồ Y cầm ngón tay của cô ấy, "Cậu làm chính mình là tốt rồi, không cần so sánh với người khác, đặc biệt không cần so sánh với mình. Đối với người tốt vốn chính là tự nhiên mà hành động, không phải nói ai trả giá nhiều, người đó liền thắng, chỉ cần mình có thể cảm nhận được cậu có quan tâm mình, để ý mình, không phải tốt rồi sao?"

Du Nhất Thanh luôn có thể được Trần Đồ Y an ủi, mặc dù cô ấy biết đó chỉ là lời an ủi.

Nói đến đây, nước mắt Du Nhất Thanh lại đảo quanh hốc mắt, cô ấy trở tay cầm ngón tay Trần Đồ Y, nắm chặt.

Trần Đồ Y cười cười, chuyển đề tài, làm quái nói: "Đồng chí Tiểu Từ, xin dừng thả rắm cầu vồng của bạn lại! Tôi không nghĩ ra lời thoại thổi phồng lẫn nhau đâu."

Du Nhất Thanh bị giọng nói của Trần Đồ Y chọc cười, nước mắt lại thu hồi.

"Cậu thật sự rất tốt, rất tốt." Du Nhất Thanh nhìn Trần Đồ Y, lặp đi lặp lại.

Trần Đồ Y rút ngón tay ra, tựa vào trên ghế, dùng giọng nói thấp đến mức chỉ có mình mới có thể nghe được nỉ non, "Thật sự tốt như vậy, vậy tại sao cậu không cần?"

Du Nhất Thanh thấy môi Trần Đồ Y đang động, nhưng không nghe rõ cô đang nói cái gì, liền hỏi: "Cậu nói cái gì?"

"Không có gì." Trần Đồ Y lắc đầu, lại nói: "Mình đi hát một bài, cậu muốn nghe gì?"

Du Nhất Thanh đột nhiên hưng phấn, thiếu chút nữa đứng lên vỗ tay, "Được, được, cậu hát cái gì, mình cũng thích hết."

Trần Đồ Y đứng lên, để Du Nhất Thanh ngồi vào vị trí của mình, bên này có thể trực tiếp nhìn thấy sân khấu.

Cô đi tới trên sân khấu, nói vài câu với cô gái đang hát, an vị trên ghế trên sân khấu, cô gái giúp cô tìm được lời bài hát trên iPad, nói vài câu với anh đánh đàn phía sau, khúc nhạc dạo liền vang lên.

"Em không còn can đảm kể cho người nghe chuyện xưa

Không có can đảm để yêu một lần nữa

Vì người quên cả ngủ

Nói chuyện suốt đêm nhưng bỗng đã trở thành chuyện cũ

Vẫn còn nhớ

Chửi mắng vô lý là tuổi còn nhỏ không khôn

Hôm nay người có thể quên

Chỉ em hoài niệm mỉa mai cỡ nào."

Trần Đồ Y truy quang ở dưới ánh đèn, thâm tình chân thành, một ca khúc thất tình được cô hát đến có loại cảm giác giải thoát.

Thính giả dưới sân khấu có lẽ nghe không hiểu ca từ, chỉ lắc lư cơ thể theo âm nhạc, đánh nhịp.

Chỉ có Du Nhất Thanh ngồi ở hàng cuối cùng, nhìn người trên sân khấu, lệ rơi đầy mặt.

——————————

Tác giả có lời muốn nói:

"Vì người quên cả ngủ, suốt đêm nói chuyện nhưng bỗng đã trở thành chuyện cũ."

——《Dừng ở đây thôi》 của Liên Thi Nhã.

https://youtu.be/lyH0QIwbN_4

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.