Edit: phuong_bchii
——————————
"Vì người quên cả ngủ, suốt đêm nói chuyện nhưng bỗng đã trở thành chuyện cũ."
-
Sửa soạn lại một chút, đã là hơn bốn giờ chiều, không nghĩ tới các cô đến du lịch, ba bữa cơm vẫn không có quy luật.
Trần Đồ Y mặc một chiếc áo sơ mi cổ phục sương mù dày đặc vẩy mực, quần tây màu đen thoải mái, túi xách tay ghép lại theo phong cách dân tộc.
Du Nhất Thanh là áo sơ mi cổ phục tay áo lồng màu xanh đen, quần dài màu trắng gạo, túi dệt mini khéo léo đáng yêu.
Các cô đều thích ăn mặc theo phong cách Vintage, nhìn qua đơn giản tùy tính, thật ra lại ẩn chứa tâm ý, rất thích hợp với khí chất lạnh lùng của hai người.
Hai người đi chợ hải sản lớn nhất địa phương, chọn lựa một ít hải sản Du Nhất Thanh thích ăn, có cá có tôm có nghêu có ốc, cộng thêm hai món ăn sáng, đối với hai người mà nói là một bữa ăn tương đối phong phú.
Trần Đồ Y chỉ lo bóc tôm cho Du Nhất Thanh, bản thân không ăn bao nhiêu, Du Nhất Thanh ăn tương đối vui vẻ, bụng đã phình lên.
"Đừng lột cho mình nữa, cậu ăn nhiều một chút."
Du Nhất Thanh luôn được Trần Đồ Y chăm sóc rất tốt, có đôi khi cô ấy cảm thấy mình bị Trần Đồ Y chiều hư, giống như một đứa trẻ không có năng lực tự gánh vác.
Trần Đồ Y không chút để ý điểm này, Du Nhất Thanh càng ỷ lại vào cô, cô càng cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-cong-mot/3572793/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.