Mới vừa trốn đi, Tiêu Lân đã rối rắm việc có nên tặng đồ cho người kia hay không. Hiện tại pháp lực của hắn đã khôi phục, trở lại cũng không có khả năng sẽ bị Nguyễn Mục Thanh bắt được, chỉ là lần đó bi thương, thống khổ từ trên người Nguyễn Mục Thanh phát ra khiến hắn không thể nào quên được, cho nên mới có suy nghĩ muốn giúp Nguyễn Mục Thanh.
Suy tư cả ngày, lại vẫn chưa đưa ra được kết luận.
Đến buổi tối, hắn dựa theo trí nhớ, tìm đường trộm trở lại nhà Nguyễn Mục Thanh. Hắn ẩn thân hình đứng bên ngoài cửa sổ, nhìn thiếu niên đang uy dược cho phụ nhân nằm trên giường trong phòng. Nhấp nhấp môi, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.
“Nương, người cố uống xong nửa chén dược còn lại này đi, đại phu nói nhất định phải uống đủ liều lượng mới có thể có hiệu quả.” Thiếu niên ngồi bên giường giọng nói ôn nhu, động tác uy dược cũng rất cẩn thận.
Phụ nhân đang nằm trên giường thấp giọng ho khan vài tiếng, hô hấp dồn dập nói: “Vô dụng thôi, bệnh này của ta, sợ là sống không qua hết mùa đông này…”
Nói còn chưa dứt lời đã bị Nguyễn Mục Thanh nôn nóng mà đánh gãy: “Sẽ không, nương!” Ý thức được thanh âm của chính mình có chút lớn, y cúi đầu, dịch dịch góc chăn cho phụ nhân, sau đó cầm chén dược trên tay uy đến bên miệng nàng.
Im lặng chốc lát, thanh âm nhu hòa của thiếu niên lại tiếp tục vang lên: “Ngày mai ta lại ra con sông đầu thôn nhìn thử xem, nghe nói Cẩu Đản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-con-ca-chep-tinh/235010/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.