Mặt trời sắp xuống núi, cơn gió lạnh thổi qua làm tan đi chút ấm áp còn sót lại của ánh dương, gió lạnh đến mức có thể lạnh đến cả trong lòng người.
Nguyễn Mục Thanh hà hơi thổi khí, chà xát đôi tay bị đông lạnh đến đỏ bừng, cúi thấp đầu, tâm tình có chút uể oải.
Đã liên tục nửa tháng không nhìn thấy động vật sống, rau dại cũng bị đông lạnh chết, đến mức chẳng còn gì. Nếu cứ tiếp tục như vậy, mẫu thân đang bệnh nặng nằm liệt giường, sợ rằng khó có thể vượt qua được mùa đông này.
Y dừng chân bên cạnh hồ nước, tàn nhẫn nâng tay xoa mạnh lên gương mặt mình. Vô luận như thế nào y cũng muốn tìm thử, đã thật lâu mẫu thân không được ăn thịt, vẫn luôn ăn rau dại qua ngày, thân thể sắp chịu không nổi.
Chính là, Nguyễn Mục Thanh khẽ thở dài, có chút bất đắc dĩ, ngày mùa đông, động vật không đi ngủ đông thì cũng đã bị lạnh đến chết, biết tìm đâu ra được vật sống đây.
Y ngẩng đầu nhìn hồ nước trước mặt, hồ nước rất lớn, nếu có cá chắc cũng đã lặn sâu dưới đáy hồ rồi đi.
Y tiếp tục quan sát hồ nước, đột nhiên ánh mắt sáng lên.
Dưới hồ nước nổi lên một con cá vàng, không biết có còn sống hay đã chết, không thấy nó nhúc nhích, động đậy.
Nhưng y vẫn hưng phấn chạy lại gần xem, mong rằng nó chưa chết hẳn, mẫu thân sẽ có canh cá để uống, nàng thích nhất uống canh cá.
Đến gần, Nguyễn Mục Thanh vui đến nhảy dựng, bởi vì con cá kia quả nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-con-ca-chep-tinh/235009/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.